Donnerstag, 31. Dezember 2009

Ngày cuối năm- CHÚC MỪNG NĂM MỚI

Buổi chiều ngày cuối năm, thảnh thơi đọc báo, lướt nét và viết blog!
Hôm qua là ngày đi làm cuối cùng của năm 2009, mệt mỏi, đến tối mịt mới về.
Sáng nay cùng nhau dậy sớm, dọn tuyết và đi chợ, sau đó ăn sáng.  
Tuyết rơi liên tục, màu trắng trải dài. Lâu rồi mới có nhiều tuyết vào những ngày cuối năm như thế này.
Chương trình hôm nay:
17h, cùng nhà hàng xóm đi chơi bowling, đến 19h.
20h30, hàng xóm ở nhà cũ đến chơi, nướng thịt, ăn tối.
Em chồng sau đó sẽ đến đốt pháo cùng.
Khoảng 23h30 sẽ đi đến Lindener Berg, cùng mọi người đón giao thừa, đốt pháo. Điểm đó cao, có thể nhìn thấy pháo hoa từ nhiều hướng. Mọi người cũng tập trung ở đó đông vui, cùng nhau đốt pháo và xem pháo.
Chiều cuối năm thanh thản, yên bình.

2009 đang dần qua, năm mới 2010 đã gần đây đó. Chúc tất cả một năm mới bình an, mạnh khỏe, hạnh phúc, thành công, phát đạt và có nhiều niềm vui! Cám ơn vì những chia sẻ, giúp đỡ, tâm sự, vì những tình cảm đã dành cho nhau trong năm cũ. Mình mong chúng ta luôn bên nhau như thế!

! CHÚC MỪNG NĂM MỚI !  
! HAPPY NEW YEAR ! 
! FROHES NEUES JAHR !

Freitag, 18. Dezember 2009

Tuyết rơi thật rồi

Hôm trước mới có chút chút, hôm nay thì tuyết rơi thật rồi. 
Cả ngày hôm nay tuyết rơi. Từ đêm qua mới chỉ nhẹ nhàng chút xíu, thế mà sáng nay đã ngập đường, ngập phố rồi. Mới dọn tuyết xong, 2 tiếng sau đã lại trắng xóa. Lúc mau lúc thưa, lúc nặng hạt, lúc lại nhẹ như cát bay, cứ chút một, chút một như thế mà mái nhà đã ngập trắng rồi. 
Tuyết rơi thế này, ngồi trong nhà ấm nhìn ra thì rất thích. Cảnh vật quen thuộc hàng ngày bỗng nhiên thay đổi đẹp thơ mộng như trong truyện cổ tích vậy. Nhưng nếu có việc phải ra đường thì không thích đâu, lạnh, trơn, ướt và sẽ bẩn đấy.
Ngày mai đi làm rồi, sẽ phải cẩn thận để khỏi ngã đây. 
*sẽ gửi ảnh tuyết sau nhé.

Donnerstag, 17. Dezember 2009

Còn lại chút mùa thu

Đông đến rồi nhưng nhà mình vẫn còn đồ trang trí của mùa thu. Mấy quả bí ngô to đùng bày ngoài cửa ra vào, trong nhà cũng lại là bí ngô đủ hình thù, màu sắc. Mùa thu là mùa thu hoạch mà. Chút nắng ấm của thu còn sót lại, sắc vàng cũng làm sáng hơn những ngày đông giá buốt này.



Luận văn



Kết quả của 4 tháng chuẩn bị, 6 tháng viết là 5 quyển luận văn này. 2 quyển đã đem nộp, 1 quyển giữ lại làm kỉ niệm còn 2 quyển đem tặng. Chỉ phần nội dung chính là đúng 90 trang, các phần râu ria khác thì thêm hơn 10 trang nữa.
Nộp xong thở phào nhẹ nhõm nhưng 1 "cuộc chiến" khác lại bắt đầu, lần này thì ngắn ngày hơn. Hi vọng là mọi việc sẽ ổn cả!!!

Dienstag, 15. Dezember 2009

Nhớ và ....

Nhớ gì nhỉ?
À, đọc báo thấy tin đội bóng đá nam VN vào chung kết Sea Games, nhớ ngày nào đã quá xa rồi....
Nhớ lần cùng Chi đi xe máy mừng chiến thắng sau một trận bóng như thế, không còn nhớ là giải gì nữa. Lúc đi thì vui, phấn khởi lắm, lúc về thì thề là sẽ không bao giờ đi như thế nữa. 
Nhớ hồi mới sang, mẹ nhờ Linh nhà chú Tuấn viết mail thông báo là VN thắng, là ở HN đang ăn mừng to lắm. Cũng thèm, cũng nhớ nhưng nghĩ đến cái tối hôm nào thì lại.....
Năm 2006, vô địch thế giới diễn ra ở Đức. Sau 1 trận thắng, 2 đứa đi xe máy lòng vòng trong thành phố. Vẫn ám ảnh với cái tối hôm nào, mình ngại ngùng không muốn đi. Thế mà mọi việc khác hẳn. Có hò hét, có diễu hành bằng xe, có cờ, quạt nhưng hoàn toàn trật tự, gặp đèn đỏ vẫn dừng lại, nhất là không hề có những cảnh vô học như mình đã gặp ở HN.
Năm 2008, vô địch châu Âu, vẫn không khí tưng bừng ấy, kể cả của người Thổ sau trận thua Đức ở bán kết.
Nỗi nhớ ngày nào đã dần dần biến mất. Và cả niềm vui chiến thắng cũng không còn như trước nữa. Mà bây giờ mình thuộc tên cầu thủ đội Đức còn hơn đội VN -nói cho đúng thì mình chả biết ai trong đội VN cả. Có phải ăn cây nào rào cây ấy là thế?
Nên buồn hay nên vui đây? Chỉ biết là nỗi nhớ ngày xưa đã khác quá rồi..........

Königswinter

Nộp luận văn xong, đi dự ngay một lớp học, đi thứ sáu, chủ nhật về, được tài trợ hoàn toàn. Vừa là đi học, vừa là có dịp đi chơi thành phố khác mặc dù ít thời gian.
Và đây là thị trấn Königswinter, cách Köln 45 phút đi tàu, nằm ngay cạnh sông Rhein. Nhỏ nhắn, xinh đẹp và thật yên bình.
Sau bữa tối, đi dạo một mình bên bờ sông sau khi nói chuyện điện thoại với chồng. Trời lạnh, vắng vẻ, thỉnh thoảng lại có tiếng tàu chạy rầm rì từ phía dưới sông vẳng lên. 
Trưa hôm sau, tranh thủ giờ nghỉ trưa, lại đi dạo lần nữa, lần này thì theo hướng ngược lại. Mấy toà nhà cổ thật đẹp, dòng sông lấp lánh dưới nắng.
Hôm sau về, đi qua Köln, mặc dù nhà thờ lớn là di sản văn hoá thế giới nhưng thành phố thì đông kinh khủng, chả có hứng thú để mà đi ngắm nghiá thành phố nữa. Nhà thờ lớn thì nằm ngay trong trung tâm, mình đã đi thăm 1 lần rồi nên lại càng không ham hố gì.














Mấy người tham gia lớp học, đến từ khắp nơi trong nước Đức

 

Tuyết đầu mùa

15h, trời âm u, chập choạng tối. Chợt nhìn ra cửa sổ, thấy những bông tuyết nhẹ như bay.
Tuyết đầu mùa đó chăng?
Ừ, năm nay có vẻ mùa đông đến muộn. Chỉ còn tuần nữa là giáng sinh rồi mà hôm nay nhiệt kế mới chỉ xấp xỉ 0 độ. Tuyết thì bay nhè nhẹ thế thôi, đậu trên mái nhà như chút bột mì trăng trắng.
Chỉ thế, mà thật bình yên.

Mittwoch, 18. November 2009

Thu!

Năm nay, tranh thủ đi" săn" ít ảnh mùa thu khi rỗi rãi hiếm hoi( đợi xe bus hoặc là trên đường đến thư viện). Lần đầu tiên có được ít ảnh mùa thu ưng ý như thế.
Thu đến nhanh và đi qua cũng nhanh. Chỉ có vài ngày là màu sắc lá, số lượng lá đã thay đổi. Có đứa bạn rủ đi chụp ảnh mà không thu xếp được, nó bảo phải chạy đua với thời gian, chị ơi. Nếu không, chỉ còn có cành trơ trụi thôi.
Thu đến, hai màu chủ đạo là vàng và đỏ, chỉ còn chút ít gam màu xanh đâu đó thôi. Nếu may mắn được hôm đẹp trời thì bạn sẽ phải mê mẩn với hình ảnh những chiếc lá vàng in trên nền trời thu xanh thăm thẳm. Thu dịu dàng, thu quyến rũ, thu len lỏi vào tận góc sâu nhất trong tâm hồn, thu không tràn đầy sức sống như mùa xuân, không rực rỡ sắc màu như mùa hè, thu giản dị, nồng nàn và dịu ngọt. Thu như người phụ nữ tuổi 30, chân tình, ấm áp và đằm thắm quyến rũ.








Freitag, 13. November 2009

Chao ôi, béo!!!!!

Hôm nay sững sờ khi sờ bụng. Béo quá rồi!
Mỗi lần nhẩy lên cân là một lần đau xót.
Ăn không nhiều, thậm chí nhiều hôm còn nhịn đói, thế mà sao vẫn béo?
Vẫn đi tập thể dục, đi chạy thường xuyên, thế mà sao mỡ vẫn tụ tập?
Tất cả là tại cái luận văn mà ra. Ngồi cả ngày thì gì mà không mỡ?!
Giời ơi, nộp bài xong là lại khổ sở giảm mỡ rồi, nhịn đói mà vẫn bị mỡ, thế có tức không?!

Donnerstag, 12. November 2009

Nói gì đây??????


Buồn quá!!!!
Từ tối thứ 3, nhận được tin cái chết của Robert Enke, không biết làm sao để tả hết nỗi buồn!
Có thể nói cái chết của anh làm chấn động cả vùng Hannover, cả nước Đức và nhiều fan ở châu Âu. Mới chỉ sống và chơi bóng ở Hannover 5 năm nhưng anh đã trở thành thần tượng của biết bao người, không chỉ vì là cầu thủ giỏi mà trên hết là vì CON NGƯỜI anh,  là nhân cách, đạo đức, là cống hiến cho xã hội ngoài cuộc sống trên sân cỏ.
Chỉ cần đọc những con số này, sẽ thấy anh đã có vị trí thế nào trong trái tim người dân vùng Hannover và tiểu bang Niedersachsen nói riêng và nước Đức nói chung (mặc dù anh sinh ra và lớn lên ở Jena/ Đông Đức cũ).
- Ngay trong đêm thứ 3, sau khi biết tin, đã có hàng trăm người đến thắp nến, đặt hoa tưởng niệm ở trước sân vận động Hannover.
- Nhiều trang web không hoạt động vì quá tải
- Dòng người xếp hàng dưới trời mưa để ghi vào sổ tang tưởng như không có kết thúc
- Tối thứ 4, sau lễ tưởng niệm do nhà thờ tổ chức, đã có 35.000 người tham dự diễu hành từ trung tâm thành phố đến sân vận động, dưới trời mưa phùn rả rích và cái lạnh dưới 5 độ C.
- Tất cả các buổi tập, thi đấu của các đội bóng trong vùng đều bị hủy hoặc chuyển lịch, các trận trong giải hạng nhất và hạng 2 vào thứ 7 tuần sau đều có phút mặc niệm và các cầu thủ đều đeo băng tang khi thi đấu.
- Ngay cả thủ tướng Merkel và nhiều chính khách khác cũng gửi thư riêng chia buồn với gia đình
và còn nhiều nữa......
Và tất nhiên còn nhiều câu hỏi đọng lại sau sự kiện đau buồn này????
Tất nhiên cuộc sống vẫn tiếp tục trôi nhưng mình cứ nghĩ 1 người trong 5 năm qua đã để lại bao dấu ấn tốt đẹp, bao kỉ niệm, chiếm được tình cảm quí mến, trân trọng, yêu thương của bao người, từ già đến trẻ, từ cổ động viên lẫn những người không quan tâm đến bóng đá, không ai là không yêu mến anh, đã trở thành sứ giả , đại diện  tiêu biểu, là niềm tự hào, là một phần của cả  tiểu bang , thế mà lại có kết cục như thế? Phải chăng giàu có, nổi tiếng không phải là tất cả?!

Tâm sự ngổn ngang, thấy hụt hẫng, thiếu 1 cái gì đó, sẽ thế nào khi sắp tới không còn thấy anh trong khung thành của H96?
Báo VN cũng đăng tin nhưng sao mà khô khốc:
http://www.vnexpress.net/GL/The-thao/2009/11/3BA158E9/

Còn đây là những hình ảnh mà tự chúng cũng đã nói lên tất cả:
http://de.eurosport.yahoo.com/fussball/bildgalerie3.html?i=0 


http://de.news.yahoo.com/2/20091111/twl-35-000-menschen-bei-trauermarsch-fue-4bdc673.html

Hôm nay là ngày thứ hai sau cái chết của anh, trời vẫn tiếp tục mưa, vẫn còn dòng người đến tiễn anh với niềm xót thương vô hạn. Chủ nhật tuần này sẽ là lễ tưởng niệm do H96 và thành phố tổ chức trong sân vận động. Thương tiếc vô cùng!!!

Dienstag, 27. Oktober 2009

Chào tuổi mới!

Mình sinh ra vào gần cuối tháng 10, đang là tiết trời thu. Lành lạnh, mát mẻ dễ chịu, cũng đang là mùa thu hoạch khắp nơi và cây cối đang dần ngả màu để chuẩn bị cho ngủ đông.
Đã bước sang tuổi 34 (tính theo tuổi tây nhé), nhiều người nói đã đi qua nửa đời người. Tại sao lại cứ phải tính thế nhỉ? Nửa đời người thì sao? Anh L và mình thì thống nhất sẽ sống đến 99 tuổi, thế là còn dài lắm!
Bước vào tuổi mới thật bình yên, hạnh phúc bên người thương. Không cảm thấy thời gian đã đi qua nhanh thế. Không cảm thấy mình "già" như một số bạn vẫn nói. Cô S còn bảo cô không nghĩ là mình 34 tuổi. Và mình cũng không cảm thấy điều ấy.
Nhiều dự định, nhiều kế hoạch còn phải làm, nhiều nơi còn phải đi, còn nhiều ngày đẹp còn phải tận hưởng. 34 tuổi, vẫn thấy cuộc đời dường như vẫn còn quá nhiều điều đang chờ đợi mình, cần khám phá.
Như bông hoa hướng dương rực rỡ hướng về ánh mặt trời,  mình tiếp tục sống những ngày bình yên để năm sau cùng chào tuổi mới khi thu lại về.
Tuổi mới ơi, ta chào đón em!   

Mittwoch, 21. Oktober 2009

20 tháng 10



Mấy năm nay thấy dân tình ở VN kỉ niệm ngày 20 tháng 10 thật rầm rộ. Cũng tặng quà, tặng hoa, tặng đủ thứ. Cũng tắc đường (mà ngày nào, lúc nào chả có thể tắc đường, đâu chỉ có ngày 20) rồi báo chí cũng đưa tin inh ỏi. Hồi trước chỉ biết có ngày 8 tháng 3, về sau thêm 14 tháng 2, thế mới thấy xã hội VN tiến bộ thật, ngày càng quan tâm hơn đến phụ nữ. Chả bù ở đây thì chả ai biết mùng 8 tháng 3 là cái ngày gì chứ chưa nói đến ngày 20 tháng 10. Ờ, mà ở đây có phải là VN đâu mà đòi hỏi.   

Tối qua, đi chợ với chồng về, tự nhiên mình lại kể hôm nay ở VN là ngày phụ nữ đấy. Anh bảo: thì hôm nay em có bao nhiêu quà còn gì, đầy cả xe, túi to túi nhỏ. (mấy tuần mới đi chợ một lần thì phải đầy xe chứ sao). Thực ra cũng không buồn, không nhớ gì đến mấy cái ngày kỉ niệm ở VN, kể cả 14 tháng 2 vì nhà mình có thể tặng quà, tặng hoa cho nhau không kể gì ngày tháng hay dịp này dịp khác.



Thôi thì cũng mừng cho chị em ta, nhất là những ai hôm qua được nhận quà, hoa. Những ai không có quà thì cũng không cần buồn làm gì vì một năm nhiều ngày kỉ niệm như thế, ai mà nhớ hết được, cũng như ai mà rủng rỉnh túi tiền để suốt năm quà cáp, trừ những ai đang đi "câu". Với cả, đang khủng hoảng kinh tế, phải tiết kiệm chút thôi. 

Tặng các bạn chút hoa không mất tiền mua, rẻ mà lại đẹp, toàn tím- vàng - tím nhé.


Những mẩu giấy yêu thương


Trong blog của Nhi có nhắc đến mẩu giấy chào buổi sáng mà anh L để lại khi bọn mình đi chạy. Tiện thể mình viết thêm chút ít về những mẩu giấy như thế.
Có đủ lí do để viết và nhận những mẩu giấy. Nho nhỏ, đủ hình thù, có thể chỉ là mảnh giấy xé vội, là miếng giấy được cắt vuông vức, hoặc cầu kì thì là hình trái tim...Là lời chào buổi sáng, là lời chúc thi tốt, là lời nhắn đi chợ, đi chơi, đi chạy (giống mẩu giấy Nhi nhận được), hoặc có thể chỉ là ...một lời yêu. Mỗi mẩu giấy là một thông báo, một nội dung, một hoàn cảnh, một mầu mực, là nắn nót cầu kì, là đơn giản, ngắn gọn., là viết tay hoặc in máy. Nhưng dù là gì đi nữa thì đều chứa đầy yêu thương, mang lại nụ cười buổi sáng, sự tự tin trước giờ thi, an tâm khi không thấy chồng/ vợ ở nhà và cả nỗi nhớ mong suốt từ khi đọc mẩu giấy đến khi gặp lại nhau. Và dù là gì đi nữa thì đều không thể thiếu 


 

Vì thế mình gọi chúng là "những mẩu giấy yêu thương"!

PS. Links blog của Nhi để tham khảo: 
http://hanoicook.blogspot.com/2009/10/3-hannover.html


Mình vẫn còn giữ vô số mảnh giấy nho nhỏ, đáng yêu mà mình nhận được từ 4 năm nay.

Montag, 19. Oktober 2009

Vẩn vơ

Hôm nay bớt điên rồi nhưng lại chưa có hứng để viết. Đành chờ thêm 1 thời gian nữa vậy.
Tối qua xem James Bond, lò sưởi bập bùng cháy, quá thích! Ấm áp theo cả nghĩa đen và nghĩa bóng.

Thu mới bắt đầu mà đã lạnh quá rồi. Sáng ra, tầm 9h mà mới có 4 độ, lạnh cóng. Chưa biết đông này sẽ thế nào đây. 

Sonntag, 18. Oktober 2009

Điên

Điên với cái blog này quá! Viết mà gửi mãi không được. Hình như nó không cho viết trong word rồi copy vào hay sao. Bực mình quá cơ. Thôi, để hôm nào bớt điên rồi viết lại vậy.

Montag, 12. Oktober 2009

Ôi, tiếng Việt (chuyện của Bống)

Chuyện vui trong bệnh viện. Hôm rồi cho 2 đứa vào thăm ông, đi qua hành lang có biển đề như sau:
                            Khu vực
                           Nhân viên
                            miễn vào
Con gái hỏi mẹ: đây là khu vực gì mà sao nhân viên lại không được vào?
(trước khi hiểu ra con đã nghĩ: Ối, vào viện lại có khu vực chỉ bệnh nhân được vào).

Mittwoch, 7. Oktober 2009

Chả cá

Lần cuối cùng ăn chả cá là bao giờ, không nhớ nữa. Cùng cá đấy, cách làm đấy, gia vị đấy mà lại bị bở, ăn không ngon thành ra chán. Hôm nay nhớ nó, đành làm lại nhưng phải thay đổi 1 chút.
Mua gói cá thác lác xay 500g, đông đá ở cửa hàng châu Á, định hôm nhà Nhi sang thì làm, thế mà mải ăn thứ khác lại quên mất.
Cá xay, hành thái nhỏ, cả hành củ và hành tươi, thì là, muối, tiêu, 1 quả trứng (mình cho cả quả, trong sách thì dạy cho lòng trắng thôi, lòng đỏ thì để làm gì nhỉ, không thấy nói đến, lãng phí quá, hi hi), và quan trọng: gần 3 thìa to bột mì (mọi khi thì không có bột mì), trộn thật đều. Chảo thật nóng mới cho bơ/ dầu ăn rồi cho cá vào, dàn mỏng. Mình lười nên cho hết 1 lượt giống như rán chả trứng. Rán vàng 2 mặt, cắt miếng rồi măm măm thôi.
Kết quả: ruột mềm, dai, dẻo chứ không bị bở, vỏ ròn, thơm mùi hành, thì là. Bếp thì thơm lừng. Hê, hê. Ăn không cần nước chấm vì đủ mặn rồi lại vẫn ngọt vị cá.
Làm xong giở sách nấu ăn ra xem thì chả giống cách mình làm gì cả. Híc, híc. Kệ, miễn mình ăn thấy ngon là được, lại còn ngon hơn cả chả cá mua ở chợ hồi còn ở nhà. (AQ chưa?)
PS. Mình không chụp ảnh vì trông cũng giống như chả trứng thôi.

Đổ rác

Sáng nay, 7h 30 lò mò dậy. Nằm mãi chả ngủ được nữa nên dậy vậy.
Chạy ra vườn thấy đống táo hỏng, rụng, trong rổ đã biến mất. Thầm nghĩ chắc là chồng đã cho vào thùng rác rồi.
Chạy ra ngoài thùng rác, mở nắp, thấy đầy cả cỏ, chắc là táo hỏng nằm dưới. Sướng! Sao mà đúng ý mình thế.
Chạy vào phòng khách, thưởng chồng mấy cái kiss, còn cám ơn rối rít.
Chồng tròn mắt: Sao thế em?
- Tại vì anh đã đổ rác, lại còn đúng ý em nữa.
- Hóa ra em dậy sớm vì chuyện này hả? Hê, hê

Nếu đến ngày đổ rác mà thùng rác chưa đầy thì tiếc, vì phải đóng tiền đổ rác mà, thành ra ngủ cũng không yên. Tối qua mới có nửa thùng. Bây giờ là buổi trưa rồi mà vẫn chưa thấy xe rác đâu, lại hơi tức vì đã làm khổ mình và khổ chồng chỉ vì cái thùng rác.
Thế có dở hơi không? Nhưng mà sáng nay thì thấy yêu chồng lắm, chắc chồng cũng thế vì được kiss.

Sonntag, 4. Oktober 2009

Lại hoa dâm bụt








Nhà Nhi đến chơi

Gặp lại bạn thân, mà lại ở xa quê hương, vẫn có cảm giác khác Nhi nhỉ?
5 năm không gặp nhau, chỉ gặp qua mail, qua chat, qua điện thoại.
Sau nhiều năm quan hệ thưa thớt, có lúc không hiểu mình còn hiểu bạn không? bạn có hiểu mình không?
Rồi chồng bạn, chồng mình? và con bạn? tất cả đều lần đầu gặp nhau, sẽ thế nào?
Và bạn, và mình, có còn như xưa?

Và đây

Vẫn thấy tình cảm thương mến như ngày nào, từ khi ôm nhau ở ngoài ga.
Cảm giác gần gũi, thân mật với cu Huy, với anh Chính như đã quen nhau từ trước.
Nhiều chuyện muốn kể, muốn hỏi, muốn tâm sự, muốn chia sẻ. Cảm giác như khoảng cách kia, thời gian kia như chưa hề tồn tại.
Và thấy tiếc vì không có nhiều thời gian hơn.

3 chàng đang nghiên cứu cái xe
Mình không có nhiều ảnh, đợi Nhi gửi vậy

Ở nhà một mình

Lâu rồi mới ở nhà một mình mấy ngày liền như thế này. Mọi năm anh thường đi xe đạp với anh Peter ( bạn nối khố từ hồi 2 tuổi) vào mùa hè, tầm tháng 7, tháng 8. Hè năm nay bận nhiều việc nên bây giờ mới đi. Mình thì quen vụ này rồi nên hồi hè còn hỏi bao giờ anh đi vậy? Năm nay anh có đi không? (hỏi để biết chứ không phải là hỏi đểu đâu nhé!!!)
Sáng qua lúc anh đi thì mình cũng dậy rồi, dạo này khó ngủ hơn, không hiểu tại sao. Anh đi xe đạp ra ga, từ đó đi tàu tiếp xuống Würzburg, hai anh gặp nhau ở đó và cùng đi xe dọc sông Mainz đến Bamberg (mình nghe kể đã thèm rỏ nước dãi rồi vì vùng dưới đó rất đẹp. Bây giờ mà đi qua các vùng trồng nho làm rượu vang chĩu chịt quả đợi thu hoạch, lá cây bắt đầu ngả vàng, lại đi dọc sông thì đẹp tuyệt. Hai thành phố đó nhỏ hơn Hannover nhưng cũng rất đẹp).
Ôm nhau tạm biệt mà anh đã bảo nhớ em rồi, chỉ mong bây giờ ở nhà với em. (Hì, hì, chắc là nịnh vợ nói thế thôi chứ mình biết là anh mong chuyến đi này lắm). Mình lại cũng phải động viên: Anh cứ đi đi cho thoải mái, lâu lâu bạn bè gặp nhau cũng thích, mà năm nay anh cũng chưa đi đâu một mình.
Tối qua gọi điện về, nghe giọng rất phấn khởi, đúng là dưới đó rất đẹp, thời tiết lại đẹp nữa chứ không gió bão như ở đây. (hôm nay chỉ còn gió to thôi chứ trời nắng cũng đẹp).
Đêm qua ngủ một mình, nằm dưới phòng khách, xem TV chán thì mò lên ngủ, cứ tưởng sẽ trằn trọc, vậy mà nằm một chút đã ngủ mất rồi, sáng nay cũng tỉnh dậy muộn hơn.
Ngày mai đi làm nửa ngày rồi, đến chiều thì anh về, cũng không còn lâu nữa nhỉ, nhớ nụ cuời và những bài hát của anh quá thôi.

Samstag, 3. Oktober 2009

Mỗi ngày một chuyện 5

Con trai: Mấy cái con "quân trùng" này ếch có ăn không ạ?

Mẹ: Có con ạ, nhưng là "côn trùng"

Con trai: Sao người ta lại gọi kiến, muỗi... là "côn trùng" mẹ nhỉ?

Mẹ: Người ta đặt tên chúng như thế cho nó dễ khi nói về tất cả các con đấy.

Con: Nhưng con thích gọi chúng là "quân trùng".

Mẹ: Tuỳ con thôi. Con gọi thế nào cũng được nhưng chắc không ai hiểu nếu con cứ gọi thế.

Con: thôi con phải gọi là "côn trùng" vậy....

Mỗi ngày một chuyện 4

Mẹ lúi húi chăm sóc mấy thứ rau cỏ. Con trai hào hứng tham gia. Được một lúc con trai reo lên:
- Mẹ ơi con bắt được một cái trứng ốc sên to đùng.

Mẹ không nhìn sang con : thế à, con mẹ giỏi thật!

Một lúc sau mẹ thất thanh khi thấy cả củ cả rễ cây hồng tú cầu vừa trồng đã nằm trên đất và ... củ là trứng ốc sên???

Freitag, 25. September 2009

Ham chơi

- Em muốn đợt nghỉ giáng sinh đi Nordsee (Biển Bắc) mấy ngày. Không cần tắm biển (lạnh thì đâu có tắm được), chỉ cần đi thư giãn, hít không khí biển thôi. Mới cả Nordsee gần, em đi không mất vé tàu (thẻ sinh viên đi tàu trong toàn bang Niedersachsen không mất tiền, tiền tàu nằm trong đó rồi, giống hôm đi Hamburg cũng thế) , chỉ cần mua vé cho anh, tiết kiệm được, lại không phải là mùa tắm biển nên phòng trọ cũng rẻ hơn. Đợt giáng sinh thì em cũng thi vấn đáp xong 1 khoa. Em muốn nghỉ ngơi mấy hôm để sang năm mới thi nốt khoa kia. Rồi khi thi xong hẳn thì mình lại đi đâu lâu lâu nữa nhé. ( Giọng nịnh nọt nhề, lại lí lẽ đầy sức thuyết phục nhé)
- Anh đồng ý ngay, lại còn bảo em thi xong hẳn thì mình phải ăn mừng thật to mới được. Tùy túi tiền lúc đó mình sẽ quyết định đi đâu, bao lâu nhé.

Thế là con bé phấn khởi, tiếp tục ngồi vào bàn chiến đấu với cái luận văn. ( Đã được 60/80 trang rồi) ;-)
Thi xong không tính chuyện đi làm, chỉ nghĩ đến đi chơi, có phải là ham chơi không???

Tích trữ

Hôm qua đi chợ về. Xếp đồ vào tủ, xếp xong, vợ lẩm bẩm: Bây giờ không được mua thêm cái gì nữa, đầy hết cả tủ rồi.
Cứ tưởng lẩm bẩm một mình thế thôi, không ngờ chồng đứng gần đấy, nghe trộm được, cười phá lên: " cuối cùng thì cũng nhận ra là chật tủ rồi đấy".

Nhìn lại, chưa bao giờ tủ đầy như thế. Nào mì, nào miến, nào đường, nào muối, cá hộp, cà chua hộp, củ kiệu lọ, thạch hộ
p, đồ tây, đồ ta, đủ thứ. Ngăn trên thì cũng đầy không kém, toàn là mua dự trữ nếu hạn sử dụng còn lâu. Kiểm tra xong thì bắt đầu lo, làm sao mà giải quyết được hết đống đồ đó đây???

Còn một cái tủ nữa cũng đầy như thế, cũng lại là mì tôm, mộc nhĩ, bánh phồng tôm, măng miến, bánh phở, bún khô. Khổ thế đấy, xa cửa hàng châu Á quá, ngại xách nặng nên khi nào có dịp là lại phải "tranh thủ" xách. Cũng may toàn đồ khô nên có thể để lâu được. Siêu thị không xa mà cũng không
gần nhưng lên cơn lười thì cũng không muốn ra khỏi nhà, thế là đành phải dự trữ "chút xíu" vậy!

Đến khi đi ngủ, chồng lại thì thào vào tai vợ: May mà anh lắp thêm cho em 1 cái tủ nữa nhỉ. Nếu không thì lấy đâu ra chỗ cho em đựng đồ! (Giời ơi, lại "kể công" đây mà, sao mà "ghét" thế). Cũng may là không phản đối vợ tích trữ( vì dưới tầng hầm còn 1 kho tích trữ bột giặt, giấy bếp, giấy vệ sinh, sữa tắm, túi đựng rác nữa).
Hê, hê, thế là không sợ chiến tranh, thiên t
ai rồi, nhà em lúc nào cũng đủ đồ dùng, đồ ăn, đấy là nhờ vào "cái kho" của em.
À quên, chồng em cũng tích trữ ra phết đấy, tích trữ củi cho cái lò sưởi. Hôm trước đã đặt gần 3m khối củi, hôm qua lại thấy mua thêm ít thanh củi nhóm lò rồi. Nhà em cũng không sợ mùa đông đến mà "bọn " Nga lại dở chứng cãi nhau, tăng giá gas, hoặc cắt ống dẫn gas sang châu Âu như năm ngoái
nữa. (Sưởi bằng gas đắt hơn củi mà không ấm bằng, không "lãng mạn" bằng)
Đấy cũng là tàn dư của thời hậu chiến, ba
o cấp đói khát, thiếu thốn đấy ạ. Híc...

Cái lò sưởi bằng củi đây ạ

Mỗi ngày một chuyện 3

Con trai cầm máy ảnh của chị chụp loạn xạ, không được tấm nào nên hồn.

Bố: Con phải ngắm kỹ chụp cái một thôi. Con không được chụp gối, chăn, TV liên hồi như thế nữa nhé.
Con trai: Vâng ạ. Thế con chụp gì hả bố?
Bố: Con chụp cây cối, đồ đạc thôi.
(nói thêm lúc này đang là 9h tối, cả nhà ngồi trong phòng ngủ bé tí nên không có cây cối nhé)
Con: nhưng TV cũng là đồ đạc mà bố?
Bố: ......? híc, híc

Hê, hê

Mittwoch, 23. September 2009

Mỗi ngày một chuyện 2

Bố: Hôm nay con ở nhà có ngoan không?
Con: Con ngoan nhưng bố đừng hỏi cô Ngọc nhé.
Bố: à thế thì bố fải hỏi cô Ngọc mới được.
Con: Thôi bố đừng hỏi, con không được ngoan lắm.
Bố: Thế con kể cho bố nghe lỗi của con xem nào
Con kể rất lòng vòng mà ko đi đến chuyện chính.
Bố: Tóm lại con hư ở chỗ nào?
Con: Dạ con hư rất bình thường ạ
Bố: Là thế nào?
Con: Là rất rất bình thường ạ.
Đến đây thì con fải đi suy nghĩ về những hành động không fải của con.

Mỗi ngày một chuyện 1

Bố nói với mẹ khi đang xem phim tài liệu về bác Hồ: "Ông Hồ giỏi thật, mà nhiều tên thế Nguyễn Tất Thành, Nguyễn Sinh Cung, Hồ Chí Minh..."
Con trai đang chơi một mình: "Con cũng quen với ông Hồ Chí Minh đấy"
Bố: "Thế à? Sao con lại quen ông ý?
Con: "Ngày xưa ông Hồ Chí Minh đến nhà con chơi"
Bố: "Bao giờ?"
Con: "Hồi con 1 tuổi ý. Ông đến bế con, con lạ con khóc đấy. Con không thích lúc ông già đâu, chỉ thích lúc ông trẻ thôi....."

Freitag, 18. September 2009

Lắng nghe

"Lắng tai nghe tiếng đàn bầu, thánh thót trong đêm sâu"

Lắng nghe, đã bao giờ bạn lắng nghe?
Khi còn nhỏ, lắng nghe lời dạy của mẹ cha
Khi đến trường, lắng nghe bài giảng của thầy cô
Lớn lên chút nữa lắng nghe những lời tâm sự của bạn thân
Khi chỉ có một mình tập lắng nghe tiếng lòng bản thân
Một ngày xuân, lắng nghe hơi thở thật khẽ của gió xuân, của mưa phùn, lắng nghe tiếng cựa mình của mầm cây
bây giờ
lắng nghe tiếng chim hót ngoài vườn mỗi sớm mai
lắng nghe tiếng mưa trên mái nhà
lắng nghe tuyết rơi, đậu nhè nhẹ lên cửa sổ
chợt lắng nghe tiếng thạch sùng chắt lưỡi
tiếng ôtô chạy, tiếng bé khóc nhà ai, và cả tiếng cười con trẻ
tiếng tim đập trong lồng ngực anh yêu, những lời thủ thỉ yêu thương
và cả tiếng lòng thổn thức
lắng nghe từng tiếng đời, nhanh nhanh, chầm chậm
để hạnh phúc vì biết mình còn biết sống, biết yêu thương, bởi vì biết lắng nghe là biết chia sẻ.
Bạn có còn thời gian để lắng nghe, dù ít thôi?

Một ngày đi Hamburg

Hôm nay phải đi Hamburg. Nói là phải đi vì phải tìm ít tài liệu cho luận văn. Uni Hamburg có khoa Á Phi, có cả bộ môn Việt học nên có nhiều sách bằng tiếng Việt. Đã đi 3 lần rồi mà ở ga vẫn phải hỏi thăm, lớ nga lớ ngớ. Lần trước là cách đây 2 năm rồi.
Ngồi tàu lâu quá, lâu hơn cả thời gian ngồi trong thư viện. Tìm sách xong thì còn tranh thủ đọc thêm quyển Bến không chồng của Dương Hướng nưã. Đọc xong thì mới nhớ là truyện này mình đã đọc rồi. Dở hơi thế chứ!
Lúc về đi đường khác, không giống như khi đi, thế là lại biết thêm vài nơi khác, cũng hay. Tự nhiên lại thích có thời gian để đi chu du thiên hạ. Lại nổi máu rong chơi rồi đấy!
Hôm nay trời rất đẹp. Cuối hè, bắt đầu vào thu rồi. Nắng trong veo, trời xanh, cây cối vẫn chưa đổi màu lá. Mình ngồi ăn trưa trên bãi cỏ gần trường, mặc áo khoác, giữa nắng mà không nóng, chỉ ấm ấm thôi. Mấy ngày nay chỉ được vài tiếng buổi trưa là ấm, còn đâu là bắt đầu lạnh rồi, hơi tiếc!
Về đến ga Hannover thì anh đã đợi rồi, lại rong ruổi cùng nhau trên cái xe máy, lại là những cảnh quen thuộc, kết thúc 1 ngày chỉ trên các chuyến tàu. Riêng hôm nay mình đi 4|6 loại tàu, kỉ lục!
Muộn rồi, chúc mọi người ngủ ngon!


Donnerstag, 17. September 2009

Niềm vui nho nhỏ

Hôm qua mới thay nước bể cá, thay mấy cái cây. Hồi tháng 8, vừa bận vừa lười, không làm gì cả. Cứ thấy con Korfi lờ đà lờ đờ, lại nghĩ nó bị làm sao. Lúc cho cu cậu vào bể cá mới thay, thấy hoạt bát hẳn lên, bơi lội tung tăng, nhòm ngó hết góc này đến góc khác, phấn khởi lắm. 2 con dọn bể cũng vậy, không còn nằm chết dí mỗi con một góc nữa. Tối qua, trước khi đi ngủ, còn vào nhòm cái bể cá 1 lúc, thấy lòng thanh thản và vui hơn. Bây giờ ngồi học thì thỉnh thoảng lại ngó 1 cái, xem Korfi đang làm gì, vẫn tò mò khám phá mấy cái cây mới, thích ghê!

Freitag, 11. September 2009

Cười 5 phút!

- Alo, tôi nghe!
- Tôi đã đem gỗ đến cho chị đây.
- À, thế ạ! ( tại sao anh này lại có số di động của mình nhỉ? Chồng bảo là anh ta sẽ gọi vào số nhà cơ mà???) Anh đang ở đâu ạ?
- Tôi đang ở Bruchding( tên phố là Bruchkampe)
( bối rối) sao nhanh thế nhỉ? Sao lại Bruchding? Anh ta không đọc được tên phố à?
- À,...( đang định hướng dẫn đường đi và bảo đợi, mình sẽ xuống ngay)
- Em ơi, anh đây mà!( anh nào nhỉ? Định thần nghe lại hóa ra anh nhà mình)
- Ối giời ơi! ( riêng câu này thì là tiếng Việt hẳn hoi đấy, không phải dịch đâu)

Hóa ra chồng mình bịt mũi, gọi điện thoại trêu mình. Chả là hôm nay người ta sẽ đem gỗ/củi cho lò sưởi đến mà. Nghe qua điện thoại, lại nghe tiếng Đức thì không phải lúc nào cũng nhận ra giọng. Em chồng mình cũng bị "lừa" thế mấy lần rồi. Hai vợ chồng cười qua điện thoại mất 5 phút, không làm sao dừng được. Về sau phải bảo "anh ơi, mình cười đến tối luôn nhé, anh khỏi phải làm việc luôn".
Hê, hê. À, mà đã hẹn rồi, tối nay về sẽ bị cù cho cười hết 3 lần 5 phút luôn. Hì, hãy đợi đấy!