Donnerstag, 23. Juli 2009

Mưa!

Dạo này hay mưa quá. Đủ kiểu mưa. Từ mưa phùn, mưa rào, mưa lâm thâm, mưa bóng mây đến những cơn mưa đá. Mưa nhiều, không phải tưới cây mà 2 bể nước mưa đã đầy tràn rồi mà cứ đầy tiếp. Chỉ sướng mấy con cá vàng trong bể thôi. Tha hồ bơi lên lượn xuống, thoải mái tung tăng trong làn nước mát lành, ngọt ngào.
Mưa! Mỗi lần mưa là một lần có tâm trạng khác nhau. Nhớ về những ngày xưa, mưa là chạy ra sân, đầu trần, cùng trẻ con hàng xóm tắm mưa. Những Chi, Trà, cu Vịt, Chương bây giờ thành bố, thành mẹ hết rồi, chắc là không dám cho con ra tắm mưa như mình ngày xưa đâu nhỉ? Có còn được bắt cá, bắt ếch ngay trước cửa nhà không?
Mưa! Năm 1982, hay 1983 gì đó, mưa to quá, ngập cao đến nỗi phải (hay được) nghỉ học ở nhà. Bố mẹ cũng phải nghỉ làm vì không thể đi được. Kê dọn đồ đạc lên những chỗ cao, có cái giường ngủ của cả nhà thì cho hai con lợn lên đó tránh nước ngập rồi. May mà còn cái gác xép để trèo lên. Ăn uống, nấu nướng rồi ngủ, tất cả đều trên đó.
Mỗi năm đều ít nhất là ngập 1 lần nhưng chưa lần nào ngập nặng như thế. Hồi đó nhà mình thấp hơn mặt đường khu tập thể nên không thể nào tránh được ngập, ít thì mấp mé ngoài sân, nặng thì nước chảy vào nhà. Cứ mưa to là hai mẹ con lại tìm cách ngăn nước vào nhà. Đấy là ở dưới đất, còn trên trời thì sao? Mái ngói cũ quá, mỗi lần mưa là dột khắp nơi, là ngổn ngang xô chậu hứng nước, là dọn chỗ này, dẹp chỗ kia. Hết mưa là lau chùi, dọn dẹp.
Mưa! Mưa đêm, nằm nghe tiếng mưa gõ vào mái tôn trong bếp sao mà to thế. Chưa kịp tỉnh ngủ thì đã hoảng hốt bò dậy tháo màn, chuyển chăn gối sang khỗ khác vì bị nước nhỏ vào đúng mặt. Rồi gió, rồi nước hắt, rồi ướt, rồi lạnh, rồi bực và...buồn, và tủi thân...


Mưa! Nền nhà đã nâng cao hơn, nền cũng đã lát đá hoa. Không còn ẩm thấp, không còn sợ quá mỗi khi nước lên cao mặc dù mỗi lần mưa to là nước lại ngấp nghé hiên nhà. Chỉ còn nỗi khổ của nhà dột là vẫn còn đó. Lớn lên rồi, cũng như khi còn bé, mỗi lần trời mưa là lại chuẩn bị tinh thần hứng nước dột, chuẩn bị khăn lau nhà, thỉnh thoảng ra ngó nghiêng xem nước dâng cao đến đâu rồi, có vào nhà không, là chuẩn bị kê dọn đồ khi cần thiết, là...là..., kéo dài những nỗi lo như độ dài và độ nặng hạt của cơn mưa.
Mưa! Và bão, là nước ngập, là cây đổ, là tắc đường, ngày thi đại học Tổng hợp năm 1992 là như thế. Anh Minh đưa đi thi, 2 anh em 2 xe đạp. Anh đi trước, em lóp ngóp lội theo sau vì nước ở đường Giải phóng ngập cao quá, không đạp xe theo được. Anh cứ đi, em cứ lóp ngóp, nhìn bóng anh xa dần mà rơi nước mắt, nước mắt hay nước mưa? Không thấy em đâu, anh quay lại tìm, em dỗi: anh về đi, không cần phải đưa đi nữa đâu, chiều nay cũng thế! Anh đành xin lỗi và phải giảng hòa với em.
Mưa! Bao lần "tự nguyện" đi dưới trời mưa, để mặc mưa ướt tóc, ướt áo, để mặc nước mắt hòa cùng nước mưa, để bánh xe đạp trôi theo dòng nước, không cần biết đi đâu về đâu, miễn là nước mưa có thể đem theo bớt nỗi buồn!
Mưa! Mưa của những năm 2000. Mỗi lần mưa là lại nhớ về mái nhà xưa, lại lo chỉ có mẹ một mình chống lại nước ngập và nhà dột, không còn con gái bên cạnh giúp mẹ nữa. Nhìn trời mưa mà lòng thổn thức nhớ mẹ, thương mẹ bao nhiêu. Đau đáu suốt mấy năm trời như thế làm con càng quyết tâm hơn giúp mẹ xây nhà mới. Cuối năm 2004, con vui biết bao khi cố gắng của mẹ con mình, ước mơ mẹ con mình đã thành sự thật. Con không về thăm bố mẹ được nhưng con không còn phải lo ngay ngáy mỗi khi trời mưa nữa. Mưa không còn làm con buồn, thương mẹ phải vất vả chống chọi với mưa trong căn nhà cũ nữa.
Mưa!
Mưa 2008 và tháng 7 .2009, không còn lo chuyện nhà thì mình lại buồn khi Hà nội vẫn ngập nhiều như thế, có lẽ ngập còn nặng hơn cả những năm 80 của thế kỉ trước.
Mưa! Biết bao giờ mới hết lo khi có mưa?

Keine Kommentare: