Chỉ vì một lí do rất vớ vẩn mà tối qua mình giận anh. Đang rất vui vẻ với nhau thì mình quay ra giận dỗi, chẳng muốn nói cười gì nữa, cứ lầm lầm lì lì làm những việc cần làm. Anh nhận ra ngay, hỏi lí do nhưng mình chán, cũng không muốn nói. Xong việc, lên phòng ngồi máy tính chứ không cùng xem TV như bình thường. ( Đấy cũng là "ích lợi" của việc có phòng riêng đấy). Nhưng cuối cùng, như mọi lần thì cơn giận cũng không thể ở lâu được. Làm sao có thể cưỡng lại lời mời đi ngủ ngọt ngào, nụ cười làm lành( mặc dù không biết lí do phải làm lành), rồi cả sự an ủi, "nịnh nọt" rất "có nghề" của anh. Nói có nghề vì ai là bạn mình đều biết mình dễ tự ái, dễ tổn thương thế nào. Và ai cũng chiều mình khi chơi với mình- đúng là những người bạn tốt.
Khi đã nằm trong vòng tay anh, mình vẫn còn ấm ức lắm nhưng rồi lòng tự ái được vuốt ve khi được yêu chiều, an ủi. Sáng nay, khi thức dậy lại được anh chào đón bằng nụ cuời tươi như hoa và cái ôm hôn ấm áp, bữa sáng cũng được chuẩn bị xong. Thế giới lại đẹp biết bao! Vì mình có anh!
Keine Kommentare:
Kommentar veröffentlichen