Freitag, 24. April 2009

Linh tinh!

Suốt cả tuần vừa rồi bận quá, lúc nào cũng thấy "đầu tắt mặt tối", không hiểu việc ở đâu mà lắm thế. Hôm nay cũng chưa ít việc hơn nhưng cũng dứt ra để viết một chút. Muốn viết nhiều mà không có thời gian, thấy cũng ấm ức, khó chịu!
Lại nhớ hồi đi học phổ thông và đại học- ba năm cấp 3, năm năm đại học, không ngắn đâu- không hiểu làm cách nào mà ngày nào mình cũng có thể viết nhật ký, lại còn viết dài nữa chứ, có ngày còn viết hai lần. Cứ về khuya, khi cả nhà đã đi ngủ, học bài xong( hoặc gần xong) là mình lại lôi quyển nhật ký ra, cắm cúi viết. Viết tất cả những gì diễn ra trong ngày, viết về mình, về cảm giác, về suy nghĩ c
ủa mình, viết về mọi người, tóm lại là viết về tất cả những gì có thể viết được.Có những hôm đi ngủ rồi, nghĩ miên man thế nào lại vùng dậy lôi sổ ra viết tiếp. Có khi cũng không cần đợi đến tối, nếu có ý gì hay hoặc không thể đợi được thì mình cũng viết. Có vẻ như là còn đơn giản hơn cả bây giờ, chỉ cần một quyển sổ, một cây bút là xong. Chẳng cần máy tính, Internet gì cả. Bây giờ viết thì có thể gửi kèm hình ảnh được nhưng nhiều khi cũng lằng nhằng quá. Thành ra cũng ngại viết vì mất nhiều thời gian hơn. Và nhất là nếu viết sổ thì còn giữ lại được, viết thế này thì không có Internet là chịu chết, muốn vào xem cũng không được. Mình không biết là có viết offline được không. Nhiều khi nghĩ cũng tức, của mình mà không phải lúc nào cũng xem và viết được, lại phải phụ thuộc. Lại còn cái đoạn gửi ảnh và đổi phông chữ cũng không ít phiền toái, nhiều khi cũng bực mình lắm khi nó cứ nhảy lung tung!
Ừ thì, hiện đại thì cũng hại điện mà. Viết thế này thì mới gửi cho mọi người xem được chứ viết như ngày xưa thì chỉ cho mình mình thôi. Bí mật để đời đấy. Không biết mẹ có còn giữ lại cho mình không. Mình cũng không biết là cất ở đâu nữa, có còn không, "báu vật" thời đi học của mình?

Keine Kommentare: