Donnerstag, 9. Dezember 2010

Gửi các bạn của tôi

Đợt vưà rồi mình có ý định đóng cửa blog. Tại vì cứ thấy lương tâm cắn rứt nếu để blog mốc meo, mạng nhện chăng đầy. Nếu chỉ viết bài thì không sao chứ có ảnh thì rất lâu. 
Mới thổ lộ ý định thì đã nhận được lời khuyên của N và HA là không nên đóng blog, khi nào rảnh thì viết bài cũng được. Sau đó lại nhận được mail của một số bạn, kể là vẫn vào blog của mình, đọc bài, biết tình hình, chỉ không để lại nhận xét mà thôi. Rồi các bạn còn tâm sự thích đọc những bài viết của mình..v..v.. Sự quan tâm của các bạn làm mình cảm động và rất vui, vui vì được chia sẻ, vui vì làm cho các bạn cũng vui, làm khoảng cách địa lí như rút ngắn lại, làm cho "xa mặt mà không cách lòng". Mình không dám hứa nhiều nhưng sẽ cố gắng để ngôi nhà này ấm cúng hơn, được chia sẻ với các bạn nhiều hơn (và cũng được đọc nhận xét của các bạn thường xuyên hơn).
Một lần nữa xin cảm ơn tất cả các bạn.

Con gái- con trai

Sóc là con trai hay con gái?
Nhiều người đã hỏi câu này, kể cả người Đức và người Việt. 
Dạo này mình cũng đọc được nhiều bài về vấn đề giới tính, chọn và phân biệt giới tính, thậm chí có ông bố còn tự tử vì vợ "chỉ" đẻ con gái?! Trước đây thì mình đã nổi ba máu sáu cơn khi nghe những tin thế này, rồi sẽ phùng mang trợn má mà cãi nhau nếu gặp những người có "tư tưởng lạc hậu" như thế. Bây giờ thì mình chỉ thấy buồn và chán chứ chả hơi đâu mà mất công bực tức vì những chuyện như thế. 
Lại thấy mình may mắn vì:
- Bố mẹ mình quá là tiến bộ, chả bao giờ phân biệt con gái, con trai. Ngay từ nhỏ, hai anh em phải tự chia nhau việc nhà mà làm, không có chuyện con gái thì phải làm nhiều, còn con trai được cưng chiều nhiều hơn. Nhà mình thì ngược lại, con gái lại còn được là con gái "rượu", được cả nhà chiều chuộng.
- Sau đó nhà mình có 4 đứa cháu gái, cũng không thấy bố mẹ thắc mắc gì. Chị dâu mình còn hỏi có cần đẻ thêm để có con trai không. Bố mẹ bảo đấy là việc của 2 vợ chồng, bố mẹ không cần cháu trai.
- Bây giờ chồng mình lại chỉ thích con gái. Nếu được chọn thì có lẽ anh sẽ chọn con gái, mình thì tất nhiên là không phân biệt gì, thậm chí cũng thích con gái hơn để có cơ hội thông gia với mấy cô bạn thân. Hê, hê...
Đến bây giờ vẫn chưa biết chính xác Sóc là trai hay gái. Lần nào đi khám Sóc cũng rất "tế nhị" hoặc "cứng đầu" không cho bố mẹ biết. Thôi, đành chờ đến khi con ra đời vậy. Cũng là sự ngạc nhiên thú vị, Sóc-ki nhỉ? Dù con là gái hay trai thì cũng chắc một điều là bố mẹ rất yêu con.

Mùa đông đến sớm

Đông năm nay đến sớm.
Thực ra thì từ cuối tháng 8, trời đã trở lạnh. Những ngày thu cũng trôi qua thật nhanh. Nhoáng cái đã thấy cây cối trụi lá, ra đường phải mặc áo len, áo khoác thật ấm rồi.
Và tuyết rơi cũng sớm hơn mọi năm nhiều. Mới đầu tháng 12 mà tuyết đã trắng xóa, rồi bão tuyết, rồi băng, rồi tuyết tan, và bây giờ lại tuyết rơi. Nhớ năm đầu tiên đến Đức, lần đầu tiên thấy tuyết là đúng chiều Noel....
Đông năm nay có đưá ngồi bên cửa sổ, cạnh lò sưởi, vá tất cho chồng, thỉnh thoảng nhìn ra ngoài trời ngắm tuyết bay, thỉnh thoảng lại dừng tay nghe ngóng những cú đạp của bé con trong bụng, trong tiếng nhạc du dương, nhè nhẹ, thấy lòng bình yên lạ.
 

Dienstag, 5. Oktober 2010

Hà nội

Thêm một tiếng nói cuả người bạn đang ở Hà nội, tiếng lòng của người trong cuộc.
 
"Đọc blog của H xong HA định viết thư ngay cho 2 bạn. Nhiều suy nghĩ nảy ra trong đầu nhưng rồi HA muốn lắng lại một chút để sắp xếp mọi thứ cho thật khách quan.
Đầu tiên đứng ở vị trí của anh L. Là một người nước ngoài nhưng lại đc chứng kiến người gần gũi nhất của mình luôn yêu và nhớ về mảnh đất nào đó xa xôi. Thật tò mò quá. Ở đó có cảnh đẹp nên thơ, lãng mạn chăng? Ở đó chưa hiện đại nhưng mọi thứ đẹp hoang sơ chăng? Ở đó con người bình dị, lịch thiệp và hay ho giống ....vợ mình chăng? Rồi vội vã bay sang để chứng kiến những cảnh đang diễn ra ở mảnh đất đó. Cảnh vật lộn xộn, ồn ào và bụi bặm. Con người xô bồ và mất lịch sự. Quang cảnh đang diễn ra là fa tạp giữa hiện đại và nhà quê, mới ko ra mới cũ ko ra cũ fải gọi là hổ lốn. Đi cả thành phố HN "cũ" chả có j xem ngoài mấy cái chùa bé tí loè loẹt, vài cái bảo tàng xem vèo cái hết, phố cổ lô nhô bẩn bẩn và mục nát, mấy cái trung tâm mua sắm nửa tây nửa ta và thế là fải đi xem HN "mới". HN mới ư, thực chất là vùng ven HN, có mấy cái danh lam thắng cảnh không đc qui hoạch tử tế nên rất buồn. Người ta chỉ mong có khách tham quan để chặt chém, hàng quán bẩn thỉu rác vứt tứ tung và đặc biệt là chả có cái WC nào nên hồn... híc.Đường phố chật chội, chen chúc, xe ôtô, xe máy đẹp nhưng ngổn ngang, còi xe inh ỏi và đặc biệt là ko có theo luật nào cả. Thế mà sao vợ mình lại yêu nó nhỉ... thất vọng quá.
Và bây jờ là H: Bước chân xuống sân bay gặp phải mấy anh chị hải quan mặt mày nghiêm trang, giọng nói hách dịch chả quan tâm đến fụ nữ hay trẻ em vì đối với họ tất cả là tội phạm. Bước chân ra phố thì là một nàng Việt Kiều ở "bển" về hay ít nhất đi với một anh Tây là fải có tiền thế là bị soi mói và người ta tranh thủ chặt chém, mình biết mà đành chịu thua. Hai người lơ ngơ đi xem phố xá bỗng nhiên có thanh niên lạng lách xuýt va fải mình nó quay lại mắng cho mình mấy câu. Chưa kể trời nắng quá, mưa quá.... chả muốn ra đường. Những thứ mình nhớ nhớ giờ chả thấy đâu. Cuối cùng thì bực mình hơn là thích thú vì đã làm ông xã mình cụt hứng và mình hơi xấu hổ.Thế mà rồi khi về Đức H lại vẫn nhớ HN. Bởi nỗi nhớ nằm sâu trong ký ức, bởi lẽ người HN hay hoài cổ thì fải. HA chợt nhận ra HN đẹp bởi những khoảnh khắc, bởi con mắt nhìn, bởi tâm trạng của người quan sát. Cây hoa sữa là một điển hình. Chắc ai là người HN cũng biết đến hoa sữa và mùi hắc hắc nồng nồng của nó thì nhiều người cảm thấy thật ... nhức đầu. Nhưng fần đa  ít ai thấy khó chịu mà lại thích nó. Trong tiết trời thu se lạnh như mấy ngày hôm nay, hàng hoa sữa trổ hoa trắng cây và rụng trắng đường, mùi hoa nồng nhưng làm con người thấy ấm áp. Trời nắng nhưng gió lộng, se lạnh, mỗi đợt gió làm hoa sữa trắng rụng như mưa làm ai đó muốn bỏ xe đi bộ. Và rồi có người nghe bài hát về hoa sữa quyết định trồng hoa sữa ở khắp các địa phương trên cả nước, và  không thể chịu được mùi hoa sữa trong cái nắng, cái nóng cuối cùng lại chặt hết để trồng cây khác hợp lý hơn. ĐẤy là một đơn cử rất đơn giản về vẻ đẹp bình dị của HN mà ko fải ai cũng có thể cảm nhận thấy.
Cuối cùng là cảm xúc của HA nhé. Cách đây mấy hôm, đi qua trường CVA cấp 2, nhân dịp 1000 năm Thăng Long, trong buổi lễ chào cờ HA nghe thấy hợp xướng của các thày cô trong trường. Tiếng thày giáo hiệu trưởng là rõ nhất, tiếng người thày quen thuộc quá là mình nhớ ngày mình còn đang là học sinh của trường. Những buổi chào cờ, sinh hoạt đầu tuần chắc chỉ có ở các trường học VN. Lúc còn đi học mình không thấy j nhưng lớn lên mới thấy chúng thật ý nghĩa. Có lẽ chả ai có thể nhớ các tiết học nó diễn ra ntn mà chỉ còn nhớ những lần đứng xếp hàng. Rồi may mắn nhất là mình đc học ở CVA, nhớ những ngày gió mùa đông bắc về nhìn ra hồ tây sương phủ mịt mờ. Nhớ những ngày đi hái hoa tigon về làm cho cái rét đầu đông thêm fần lãng mạn. Rồi mùa nào thức nấy như những lần HA viết cho 2 bạn đó. Mùa xuân mơ vàng gánh rong kĩu kịt ko ai lại nỡ đi qua mà ko dừng lại sờ nắn và mua lấy một ít về ngâm. Mùa hè sen nở bung, jờ để ngắm hoa sen ở hồ thì khó nhưng dù biết hoa sen sớm tàn cũng fải cố mua về cắm lấy một lần trong mùa. HA xem những bức tranh, đọc sách, xem fim ... thì đánh giá là cảnh đẹp của HN ko thể bằng các nc khác đc. Nói là HN có 4 mùa nhưng ko rõ rệt, ko có tuyết, ko có sự thay đổi từ đông sang xuân, ko có cái rực rỡ và tiết trời ấm áp của mùa hè, ko có sự thoải mái mỗi khi ra đường dạo phố, ko có công viên đẹp và sạch sẽ, ko có nơi vui chơi. Tất cả sự thiếu thốn, bức xúc hàng ngày vẫn ko làm cho con người ta bớt yêu HN. HA may mắn vì nhà HA hiện nay ở tương đối yên tĩnh, xung quanh nhiều cây cối dù ko thể thoát hẳn khỏi những j HN vốn có nhưng có khoảng riêng mình cảm thấy đẹp. Ngồi trong nhà có thể nhìn thấy cây phượng tím (có lẽ là duy nhất tại HN) trong khu cơ quan gần nhà ra hoa, có thể nhìn thấy bầu trời đỏ rực trong những ngày thời tiết thay đổi, đêm đến có thể nhìn thấy cả bầu trời sao và cảm thấy sự tĩnh mịch xung quanh (tuy nhiên đèn quảng cáo của các toà nhà xung quanh sáng quá nên làm giảm sự lãng mạn). Có lẽ thích nhất là được ngồi hóng gió trên sân thượng giữa cây cối um tùm xung quanh (Ko có sân vườn như nhà H đâu nên đành fải vui với cái vườn trên cao chót vót). Đấy là cái đẹp mà ngay cả khi đang ở HN mình vẫn ....nhớ.
Mấy hôm nay nhân dịp đại lễ nên gánh hàng rong bị cấm nhiều thì fải, nhớ. Đường fố sạch đẹp hơn thường, cảnh chen chúc giảm nhiều thoải mái quá nhưng nhớ ra là nếu thế thì bưu ảnh bán chạy ko còn mang đúng tính chất của nó thế là vài hôm nữa đường fố fải đông nghịt thôi."

Freitag, 1. Oktober 2010

Tâm sự nhân dịp "Đại lễ"

Hôm nay đọc báo thấy đưa tin về lễ khai mạc 1000 năm Hà nội. Mình định viết bài này từ lâu rồi nhưng cứ lần lữa mãi, ngổn ngang trăm suy nghĩ, tình cảm xáo trộn, vui, buồn, nhớ nhung, nhiều lúc cứ thấy mình lẩm cẩm thế nào ấy.
1000 năm Hà nội, có lí do gì để vui không nhỉ? Có chứ, cũng như kỉ niệm sinh nhật một con người vậy. Một mảnh đất được phát hiện, khai phá, xây dựng và phát triển được 1000 năm, đó cũng là cái mốc đáng tự hào.
Còn tại sao lại buồn, đáng lẽ phải vui mới phải chứ? Buồn vì hình như tất cả những gì đang diễn ra ở nơi xa ấy phô trương,màu mè và đầy tính hình thức quá. Đèn đóm trang trí lòe loẹt, ầm ĩ. Đọc báo chỉ thấy những lễ hội bề nổi mà ít thấy những họat động tìm hiểu về HN, chiếu dời đô thì ghi bằng tiếng Anh. Hỏi thử xem có bao nhiêu người HN biết bản chiếu dời đô đó. Hồi cấp 3 mình đã đọc rồi mà bây giờ còn không nhớ rõ.
Chồng mình cũng thích về HN dịp này, chủ yếu là do chưa biết HN, VN thế nào. Mình thì một mực phản đối vì vẫn còn nhiều ấn tượng không tốt về những dịp kỉ niệm, hội hè thế này. 10 năm đã qua mà vẫn không thể nào quên được cảnh chen chúc, lộn xộn, bẩn thỉu, nhiều khi phải gọi là vô văn hóa.

Nhớ HN là nhớ những góc phố nhỏ yên tĩnh, là nhớ khi HN yên tĩnh trong đêm, là nhớ những con người hiền hòa, lịch sự và cả nhiều nỗi nhớ không thể gọi tên. 

Mỗi ngày qua đi lại thấy HN dường như xa lạ thêm. Chao ôi, chả lẽ nỗi nhớ vẫn chỉ là nỗi nhớ. Hi vọng đến khi mình có dịp về lại HN vẫn có thể thấy "góc nhỏ" quen thuộc nào đó cho mình, một góc "thật sự" là HN. 

Donnerstag, 9. September 2010

Buồn ơi là buồn

Mấy ngày nay nhiều việc để buồn quá, nhất là việc mẹ đã về VN từ thứ baỷ tuần trước. Biết là có hội ngộ thì sẽ có chia ly mà không làm sao thanh thản được. Cứ nghĩ đến là nước mắt lại chực trào ra. Bây giờ cũng là thời gian nhạy cảm, dễ buồn hơn nên khó tránh khỏi những lúc rưng rưng.
Trời thì cứ âm u, lạnh và hay mưa. Cứ như làm sâu thêm nỗi nhớ, dầy thêm nỗi buồn vậy......

Donnerstag, 15. Juli 2010

Sợ

Sáng nay Sóc làm mẹ lo một trận, cứ nghĩ phải đi BS đến nơi. Sáng sớm mẹ đã thấy đau bụng quặn, đi VS xong vẫn thấy đau, cơn đau âm ỉ bên bụng trái. Từ hơn 1 tuần nay mới lại thấy đau bụng nên mẹ lo lắm, cứ nằm lì trên giường xem tình hình thế nào. Về sau mẹ xuống dưới nhà nằm cho mát thì bà lại lục cục làm gì đó ngoài vườn làm mẹ không ngủ được nữa. Cơn đau vẫn âm ỉ, mẹ lại càng sợ. Cứ thế kéo dài cho đến trưa, ăn sáng xong mẹ lại đi nằm. Bố Sóc thì có kế hoạch đi chơi với bà nên cứ động viên mẹ cố gắng, nếu đau quá thì bố đưa đi BS luôn. Mẹ nghĩ hay là cứ dậy đi cùng xem sao. Cả nhà cùng đi thăm ông bà nội ở nghiã trang. Năm nay bố mẹ chưa đi thăm ông bà lần nào, lần này đi cùng bà ngoại luôn. Bố giới thiệu với ông bà về sự có mặt của thành viên mới trong gia đình, mẹ thấy bố có vẻ xúc động lắm. Mẹ thấy thương ông bà và cả ông ngoại con nữa. Mọi người chắc là cũng vui lòng lắm về sự xuất hiện của con, bé yêu ạ.
Từ nghĩa trang, nhà mình đi Stanze là nơi chuyên bán các thứ liên quan đến làm vườn, hoa, cây cảnh.... Nhìn bà đi loanh quanh, ngắm chỗ nọ chỗ kia rất buồn cười.
Dần dần cơn đau cũng biến mất. Mẹ nhẹ cả người. Từ ngày có con, lúc nào đau là mẹ lại lo. Mẹ hay sợ hơn, trong nhà chỉ có mỗi vitamin tổng hợp, nếu có chuyện gì thì phải đi BS mà BS của mẹ lại đang đi nghỉ hè. Hình như tâm lí các bà mẹ có con lần đầu ai cũng thế mặc dù mẹ không còn trẻ nữa. Mang trong mình một sự sống bé bỏng, tự nhiên thấy mình nhiều trách nhiệm hơn, phải cẩn thận hơn và cũng hay lo hơn. Bé đừng giận mẹ nếu có lúc nào mẹ lo lắng quá. Mẹ sẽ cố gắng thư giãn hơn, bớt lo vớ vẩn hơn để bé phát triển tốt. Và bé tiếp tục ngoan trong lòng mẹ như thời gian qua, Sóc con nhé.   
 

Sóc tự giới thiệu

Cháu chào các cô, cháu tên là Sóc. Cháu còn bé lắm nhưng bố mẹ cháu đã đặt tên cho cháu là Sóc rồi ạ. Bố cháu bảo trong vườn nhà cháu có 2 con Sóc nâu, nhỏ, rất xinh. Mẹ cháu thì bảo mẹ thích chúng lắm vì chúng rất đáng yêu, nhanh nhẹn. Thế là bố mẹ thống nhất gọi cháu là Sóc, không kể cháu là con trai hay gái. Mỗi lần bố cháu gọi Sóc con là mẹ cháu lại lăn ra cười, cháu cũng không biết tại sao. Người lớn khó hiểu thật đấy!
Như trên đã nói, cháu vẫn còn bé lắm. Thứ tư tuần trước, cô bác sĩ nói với mẹ cháu là cháu dài 58,3 mm, đầu cháu tròn, rất xinh, cháu được 12 tuần 4 ngày. Hôm nay thì cháu  lớn thêm chút nưã rồi. 13 tuần 4 ngày rồi mà. Mẹ cháu thì cảm động lắm khi ngắm cháu qua màn hình và cứ lặng người đi khi nghe tiếng tim cháu đập. Cháu giơ tay trái lên chào mẹ thì mẹ cháu lại nghĩ là cháu ...gãi đầu. Khổ quá, cháu đã có nhiều tóc như mẹ cháu đâu mà cũng không...lười gội đầu như mẹ thì cháu không cần gãi đầu đâu nhỉ! Hôm đó cháu không được gặp bố như hồi 9 tuần 4 ngày vì bố cháu đi Ba Lan mất, tiếc quá, hẹn lần sau vậy. À, lần sau cháu còn được gặp bà ngoại nữa cơ. 
Hôm thứ sáu, cháu đi đón bà ngoại cùng bố mẹ. Mẹ cháu căng thẳng hay sao mà cứ nôn nao, lử khử cả ngày làm cháu cũng căng thẳng theo. Thế là cháu lại làm mẹ cháu mệt hơn nữa. Đón bà về rồi thì mẹ lại khỏe dần ra, thế mới lạ chứ!
Cháu buồn ngủ rồi, cháu phải đi ngủ đây kẻo bố cháu lại ngủ gật ở ghế xô pha. Bài giới thiệu đầu tiên thế là cũng khá dài rồi, cháu rất vui khi được làm quen với các cô ạ.     

Samstag, 8. Mai 2010

Hurrrra!

Hurrrra!
Hannover 96 đã trụ hạng. Trận đấu cuôí cùng của giải hạng nhất vừa kết thúc với chiến thắng 3-0. Hôm nay sẽ là ngày đáng nhớ đây và cả thành phố, không, cả vùng, cả bang chắc chắn đang ăn mừng đây.
Sung sướng quá. Anh L đang ở Bochum cũng đang hò hét vui sướng cùng "đồng bọn".

Tản mạn cuối tuần

Dạo này lười biếng, toàn chọn cuối tuần để viết, cũng là dịp tổng kết tuần luôn thể.
Lại kể chuyện đi làm. Tuần này, ở chỗ làm là nơi tụ tập của dân VN, toàn là sinh viên. Chả hiểu thiếu người kiểu gì hay là nó muốn dọa mình ( tăng cạnh tranh) nên gọi thêm 4 đứa sinh viên VN ở chỗ khác đến làm. Kệ thôi, việc ai nấy làm, chả ảnh hưởng gì đến mình. Tuần này không khí cũng thoải mái hơn, mình cũng nói chuyện nhiều hơn.
........
Hôm thứ tư, sau khi đi làm về, mình tranh thủ làm vườn một chút vì dự báo sẽ có mưa mấy ngày sau đó. Gọi là một chút mà thành ra mấy tiếng. 
Bây giờ mà Nhi sang chơi sẽ không nhận ra vườn nhà mình nữa đâu. Có nhiều loại hoa, rau, có salat, có đậu Hà Lan, rau thơm, dâu tây,... chưa thu hoạch được nhưng đang lớn lên hàng ngày. Mỗi lần ra vườn là lại tự hào và ngắm nghía từng luống rau đang lớn. 
.......
Hôm qua đi lấy cái xe đạp mới mua. Đặt mua cách đây 3 tuần, bây giờ hàng mới về. Xe đẹp lắm, đi rất nhẹ, thích lắm. Đấy là phần thưởng tốt nghiệp của anh L tặng đấy.
.........
Qua cô Sibylle chơi, tán đủ thứ chuyện trên trời dưới biển. Lại nghe một chuyện không vui. Một người học lớp tiếng Việt của mình trước kia, hiện đang sống ở Dublin, mới li hôn mặc dù  họ mới lấy nhau tháng 2 năm ngoái và có 1 cậu con trai 1 tuổi. Vợ là người Hồng Kông thì phải. Nghe mà buồn vì nhóm học tiếng Việt ngày trước khá là thân thiết, gắn bó với nhau. Cậu này lại tốt tính, dễ chịu lắm. Hồi trước cưa 1 bạn người Việt nhưng bị từ chối, bạn đó lấy lí do là học xong phải về VN( nhưng hình như bây giờ bạn đó lại sang Đức rôì). Hồi đấy mình cứ tiếc cho hai người.
.........
Hôm thứ sáu mò mẫm lên mạng, thấy vé máy bay đi Hi Lạp rẻ quá, thế là lại nổi máu đi chơi. Kể với anh L, lại bị rủ rê, không chỉ đi 1 tuần mà là 2 tuần. Cứ cái kiểu này chắc là nhà mình phải bán nhà mà đi chơi thôi. Vợ ham đi chơi, chồng còn ham hơn. Vợ đành phải kiềm chế bản thân để mà ngăn cản chồng. Có nhà nào ham chơi như nhà này không vậy? Ham hố thế thôi chứ nhà em chỉ đi chơi loăng quăng cách nhà vài cây số thôi,  và đi bằng xe đạp.
..........
Đến trường lấy chứng chỉ bổ sung. Nếu xin đi dạy tiếng Đức thì phải có chứng chỉ này. Đến nơi mới ngã ngửa ra là mình còn thiếu một bài thi nữa thì mới đủ điều kiện. Đang chưa biết làm thế nào thì thầy bảo: Thôi, tôi cứ cấp chứng chỉ cho em, coi như là trường hợp ngoại lệ vì tôi đã kiểm tra, hỏi thi, chấm bài tốt nghiệp của em và luận văn của em cũng liên quan đến lĩnh vực này. Các điều kiện khác thì em cũng đáp ứng đầy đủ. 
Ối giời ơi, con giời sướng quá, cười tươi như hoa, cám ơn thầy rối rít. Hình như mình hay gặp may vào thứ sáu hay sao ấy?
..........
Hai ngày cuối tuần thì không có gì đặc biệt. À, mà có. Anh L đi Bochum xem trận cuối cùng của Bundesliga, trận sống mái quyết định đội nào xuống hạng và đội nào trụ hạng. Thần kinh mình không đủ mạnh cho những trận đấu như thế nên ở nhà thôi. Cũng hồi hộp lắm. Chỉ 9 phút nưã là trận đấu bắt đầu, toàn thành phố đặt trong tình trạng "giới nghiêm"
Chủ nhật thì đi hội chợ cây cảnh, hoa hàng năm. Hi vọng thời tiết đẹp hơn chứ mấy hôm nay lại trở lạnh như mùa đông.
Hẹn gặp lại vào tuần sau. ( Nếu không mắc bệnh lười)       

Freitag, 30. April 2010

Một tuần "dở hơi" nhưng.......

Tuần này quá là dở hơi. 
Bực mình 1: hôm thứ hai gặp 1 đứa em quen. Lâu không gặp nhau, câu đầu tiên nó hỏi thăm mình là " chị có gì mới chưa?". Đầu tiên mình cứ tưởng nó hỏi chuyện cưới xin vì hồi cưới năm ngoái mình không mời nó. Hóa ra là nó hỏi chuyện em bé. Dạo này bắt đầu dễ bực hơn nếu có ai hỏi gì đến chuyện đó. Mà toàn là người Việt mới hỏi những cái tò mò, vô duyên như thế.
Bực mình 2: tuần này định đi làm 4 hôm, từ thứ 3 đến thứ 6 vì thứ bảy là nghỉ lễ. Cuối cùng hôm thứ năm, gọi điện báo thứ 6 nghỉ luôn. Hai hôm liền đi làm đều đôi co, bực mình ở chỗ làm (với sếp). Thế là hôm qua báo nghỉ để đi bác sĩ. Thực ra thì mình phải đi bác sĩ từ lâu rồi, cứ lấy cớ bận đi làm để chần chừ, lần này thì lấy lí do ...đi bác sĩ để...nghỉ làm. Lại đang chuyển mùa, hôm nào đi làm về cũng mệt hết hơi, tối nhìn chồng mà còn chẳng mở miệng mà cười được. Lại còn phải đi ngủ sớm, khổ thân anh L.

Chiều thứ năm về nhà với tâm trạng bực dọc. Chán, tức và mệt.
Ra vườn nhổ đống cỏ dại, ngắm mấy chậu cây đang nẩy mầm, rồi lại rủ chồng đi mua đèn dùng năng lượng mặt trời cho ngoài vườn. Tự nhiên lại có hứng nướng thịt. Thế là mua đèn xong lại đi mua đồ. Về nhà anh L nhóm lò còn mình làm salat. Gần 8h tối bắt đầu ngửi thấy hương thơm quyến rũ của thịt nướng. Và một buổi tối tuyệt vời bắt đầu, với đồ ăn ngon, ánh lửa bập bùng và hơi ấm từ bếp lò. Vừa ăn vừa trò chuyện, mọi nỗi buồn bực cũng qua mau. Chỉ còn muốn  thưởng thức không khí lãng mạn bên nhau mà thôi.
Một tuần dở hơi nhưng cũng có Happy End đấy chứ vì từ hôm nay là nghỉ lễ rồi.
Chúc các bạn có những ngày nghỉ vui vẻ.
Anh L cũng vừa đi làm về, nhà tớ lại bên nhau rồi.
 
 
 

Dienstag, 20. April 2010

Khoe chút

Cây lan này được đặt trong phòng tắm, năm nào cũng ra hoa nhưng năm nay thì là " sự kiện"
Mọi người để ý ngày mình chụp để thấy sự thay đổi kì diệu của nó nhé.
Nụ và hai bông hoa đầu tiên này
Đã nhiều hoa hơn
Toàn cảnh
Và cách đây mấy ngày...
 ....đến hôm nay chưa rụng một bông nào, 
mấy bông nở đầu tiên mới hơi héo
 Anh L hỏi: có phải ngày nào em cũng nói chuyện với nó không? Tại sao lần này lại nở nhiều hoa thế? 
Vậy bí quyết ở đâu? 
Và đây là tiếp nối " truyền thống": cây này trong phòng Cáu( theo tên N đặt hồi sang chơi)
Phòng này lạnh và khô hơn phòng tắm nên có vẻ là không ra nhiều hoa lắm và cũng nở muộn hơn. Như vậy bí quyết có lẽ là do hơi ấm và độ ẩm trong phòng tắm cao, giống khí hậu nhiệt đới hơn.

Thư gửi các bạn

Lâu lắm rồi mới lại mò vào blog này. Nhiều việc quá, quên cả bao nhiêu việc khác, thật là có lỗi.
Hôm trước có nhận được thư của HA, giật mình thấy lâu rồi không viết thư thăm bạn, cả N nữa, cho tớ xin lỗi nhé.
Tớ đã nhận bằng tốt nghiệp hôm mùng 8.4. Gọi là nhận bằng đúng theo nghĩa đen nhé, tức là bằng được gửi đến nhà qua bưu điện, theo đúng như nguyện vọng. Không có lễ lạt, cờ quạt, tổng kết, ca nhạc linh đình, chúc tụng long trọng như ở VN đâu. So với hồi tốt nghiệp ĐH và cao học ở VN thì...thất vọng. Nói thế chứ tớ cũng không chán nhiều, còn mải đi làm rồi mà, có bằng là tốt rồi, chả quan trọng những thủ tục đấy nữa.
Lạ một cái, chồng tớ còn sướng hơn tớ nữa. Tớ chỉ sướng vì đã học xong, coi như xong 1 trách nhiệm, có thể làm những việc khác, còn chồng tớ thì tớ không hiểu tại sao. Có lé anh sợ tớ bỏ học giữa chừng, không tốt nghiệp chăng? Ở đây điều đó hoàn toàn có thể xảy ra, tớ đã nghe nhiều trường hợp học đủ chứng chỉ rồi mà không thi tốt nghiệp đấy, người Đức hẳn hoi!
Trước lễ phục sinh, nhà tớ đi chơi mấy ngày, sang Tiệp. Sẽ gửi ảnh và kể chuyện ở bài khác nhé. Đi chơi về, nghỉ thêm mấy ngày lễ nữa, thoải mái vô cùng.
Hannover cũng đã sang xuân, tuy vẫn lạnh nhưng nhiệt độ đã vào khoảng trên 12 độ ban ngày. Hoa xuân nở khắp nơi rồi, cây anh đào nhà tớ cũng đã nở hoa trắng muốt suốt gần 1 tuần nay. Chả bù năm ngoái lúc nào cũng chỉ lăm lăm cái máy ảnh, năm nay tớ lại không có hứng chụp ảnh tẹo nào, không hiểu tại sao. Chỉ ngắm và thưởng thức vẻ đẹp của hoa quanh mình thôi, thế là đủ.
Vài dòng gửi các bạn, gửi nỗi nhớ từ phương xa. Tuy không viết thư nhưng tớ vẫn nhớ các bạn, vẫn nhớ rằng ở đâu xa lắm, có những  người bạn thân cũng (có thể) đang nhớ đến mình như mình nhớ bạn.
Tặng các bạn chút hoa "của nhà " nhé, gọi là có chút xuân từ trời xa. Hoa hồng là anh L tặng sau khi thi buổi cuối cùng.

   

Mittwoch, 24. März 2010

Tưởng

Cứ tưởng thi cử, học hành xong thì rảnh rang chút để viết blog. Suốt từ bài lần trước đến giờ, thực sự không có lúc nào để ngó ngàng đến nó cả. Được đúng hai ngày thoải mái, sau đó là đủ thứ việc trên đời, không tên và có tên, chung và riêng. 
Mình đã đi làm trở lại, mà ngày nào đi làm về là hầu như mỏi rã rời, không còn làm được nhiều việc khác nữa. 8-9 giờ tối là mắt díu hết cả lại, đặt mình xuống giường là chỉ 1-2 phút sau đã không còn biết trời đất gì nữa rồi.
Khai giấy thuế, dọn nhà, thu xếp đống giấy tờ, chuẩn bị quà sinh nhật quan trọng, chuẩn bị hồ sơ xin việc... vân vân và vân vân. Trời cũng bắt đầu ấm, lại hì hụi làm vườn. Cứ có thời gian là hai vợ chồng lại hí húi ngoài vườn đến khi trời tối.
Cuối tuần này nhà mình đi chơi mấy ngày, đợi chờ mãi. Mong mãi mấy ngày rỗi rãi, không bị canh cánh đủ thứ việc, có thời gian và sức khỏe dành cho nhau. Thế mà chưa đi nghỉ đã có kế hoạch sau đó sẽ phải làm gì rồi, mệt quá!  

Sonntag, 14. März 2010

Có ai đi ăn mừng với tớ không?

Thứ năm, ngày 11 tháng 3, 11 h 30: chấm dứt " sự nghiệp" học hành ở đây. 
Đến hôm nay, khi viết những dòng này, mình vẫn như đang tận hưởng cảm giác sung sướng, lâng lâng, thấy tự do, nhẹ nhàng thư thái với suy nghĩ : thế là xong, mình đã thành công, đã đạt được mục tiêu đặt ra khi rời VN. Nỗi buồn khi xa bố mẹ, xa quê hương, bao vất vả, khó khăn nơi đất khách, rồi học hành, thi cử, mình đã vượt qua.
***********
Thứ năm, thi xong, hai vợ chồng lại đi lượn phố và mua sắm. lạ thật, cứ cần giải tỏa căng thẳng là lại phải đi lượn, không cần nhiều, cũng không nhất thiết phải mua đồ. Chỉ cần lượn lờ, ngắm thiên hạ một lúc là thấy thoải mái hơn.
Lượn chán thì đi ăn tối, lần này thử một quán Hàn quốc, thấy khá hơn các quán Tàu quen thuộc và nhàm chán.
Ăn xong, đi xem Avatar, đã vài lần xem phim 3D nhưng vẫn thấy hay.
Thứ sáu được một ngày thoải mái "làm việc riêng" và dọn nhà. Thế mà mới chỉ dọn xong tầng 1, lau chùi quét dọn từng ngóc ngách, sạch như lau như li, lại thấy sướng ( vì sạch).
Thứ bảy mới thích chứ. Buổi sáng, hai vợ chồng đi mua hoa, mua cây. Nhà mình đặt mua 1 cây anh đào để trồng ở vườn đằng trước, hôm qua thì đi lấy. Không ngờ được cây cao, khoẻ và lại rẻ, không đắt như trên internet.  Về nhà lại hì hụi trồng, tưới, xới đất dọn dẹp chút và sau đó thì cùng nhau ....ngắm.
Buổi tối đi xem múa bụng cùng nhà cô C. Đến gần nửa đêm mới về. Chương trình hay, hấp dẫn, mặc dù mình hơi ngạc nhiên là múa bụng mà lại có người béo thế.

Tin mới, chắc là Nhi sẽ mừng với mình. Đấy là đội bóng Hannover đã thắng 2 trận liên tiếp, tuần trước trên sân khách và tuần này trên sân nhà. Mình đoán kết quả 2 trận đều đúng, trận 1 thì đúng xu hướng (thắng chênh lệch 1 bàn), trận 2 thì đúng cả tỉ số luôn. Chồng tớ còn xuất hiện trên TV nữa chứ, trong chương trình thể thao, trông rất ra dáng cổ động viên cuồng nhiệt, cùng với 1 anh bạn đang cầm cốc bia và hò hét. Anh L bảo: Em đúng là thần may mắn.  Vì từ hôm thi xong, mọi việc nhà mình làm đều suôn sẻ cả, thế mới hay chứ.
À, hôm thứ sáu tớ làm món vịt rán, còn hôm qua nấu thịt thỏ. Tớ chưa kịp chụp ảnh vì... ăn hết rồi.
Tớ đi trồng hoa đây, cũng là 1 cách ăn mừng của tớ đấy. Có ai đi cùng tớ không?
 

Sonntag, 28. Februar 2010

Qua cửa ải tiếp theo

Sau luận văn thì buổi thi vừa rồi là cửa ải thứ hai.
Thứ năm, 11h ngày 25 tháng 2 năm 2010, hồi hộp đứng trước cửa phòng giáo sư, xem vớ vẩn mấy cái thông báo.
11h10´ hay 15´ gì đó, vào phòng và buổi thi vấn đáp bắt đầu.
Bắt đầu bằng những câu hỏi "làm quen" để không khí đỡ "căng thẳng": mình đến  Đức từ bao giờ, học tiếng Đức ở đâu, bao lâu, đã học tiếng Đức ở VN trong trường phổ thông không, học những ngoại ngữ gì, hệ thống đào tạo đại học và cao học ở VN thế nào? vân vân và vân vân.
Vào chủ đề chính: Mình phải học 3 chủ đề cho buổi thi hôm nay, cứ tưởng là phải lần lượt trình bày từng nội dung một rồi phải trả lời câu hỏi của thầy ( có 1 thầy hỏi chính và một thầy ngồi dự, viết biên bản buổi thi), cuối cùng thầy hỏi trực tiếp vào chủ đề 1: Trợ từ trong tiếng Đức, có so sánh với tiếng Việt. Hỏi- trả lời- tranh luận- 2 thầy giở thêm từ điển, sách chuyên ngành xem lại. (nội dung này không thuộc phạm vi nghiên cứu của các thầy và cũng là vấn đề gây nhiều tranh cãi, không thống nhất trong giới nghiên cứu. Mình viết luận văn về nó nhưng nhiều từ vẫn phải mở từ điển xem nó được dùng như thế nào).  Chủ đề 1 này chiếm hơn nửa tổng thời gian buổi thi (60 phút), chuyển sang chủ đề 2: Học từ vựng trong giờ học tiếng Đức cho người nước ngoài.
Chủ đề 3: Interkulturelle Kommunikation, tạm dịch Giao tiếp đa văn hóa. 2 câu hỏi mà mình nhờ các bạn trả lời chính là thuộc chủ đề này.  Học nhiều, chuẩn bị nhiều nhưng thầy cũng chỉ hỏi vài thứ nho nhỏ.
 
Đã quá 60 phút, kết thúc buổi thi, mình ra ngoài đợi. Gặp một đứa thi sau mình, động viên an ủi nó một chút. Chẳng quen biết gì nhau đâu nhưng cùng "cảnh ngộ" thì dễ thông cảm. Nó đợi ở ngoài mà đã toát hết mồ hôi rồi.
Rồi cái giây phút quyết định cũng đến. Thầy gọi mình vào phòng, lại còn hỏi: bạn có hồi hộp không? Thưa thầy là em mệt quá rồi, có hồi hộp thì cũng chỉ đến thế thôi.
Thế rồi: Chúc mừng em đã thi đỗ tốt nghiệp.( mới của khoa ngôn ngũ thôi). Và bắt tay, chúc mừng của cả 2 thầy.
Được điểm 2, tầm điểm 8 của VN.
************
Việc đầu tiên khi ra khỏi trường là gọi điện báo tin cho anh. Không gọi được (đi họp). Vào thư viện trả ngay đống sách ôn thi. Ra khỏi thư viện, thấy sao sung sướng thế. Trời lại nắng ấm, gió mát mẻ, nhìn ai cũng muốn cười, muốn khoe.
Đi lang thang, vào cửa hàng ngắm nghía mà không mua được gì hay.  
14h15, hai vợ chồng gặp nhau. Là cười, là hỏi han, là đi ăn trưa, là đi mua đồ sinh nhật cho 1 người bạn và cùng nhau rong ruổi trên xe máy về nhà. 
*************
Thời gian vừa rồi mệt mỏi quá, có lẽ là do thay đổi thời tiết một phần, phần khác là do học nhiều nên lúc nào cũng đau đầu, chóng mặt. Dự định hôm thứ 7 là học tiếp cho buổi thi hôm 11/3 mà mệt quá, đầu óc vẫn cứ căng như dây đàn. 
Tối thứ 7 dự sinh nhật 40 tuổi của 1 người bạn, ăn uống, nói chuyện, nhảy múa, đến 2h sáng mới về đến nhà.
Cám ơn mọi người đã động viên, giúp đỡ, cám ơn Hồng Anh đã hỏi thăm, cảm ơn anh lúc nào cũng ở bên, nâng đỡ tinh thần, chăm sóc sức khỏe, là chỗ dựa quan trọng nhất. (Trước khi đi làm, anh để lại cho mình một mảnh giấy yêu thương và một đồng xu may mắn để mình mang theo khi đi thi).
Chỉ còn một cửa ải nữa thôi....
   
(Mọi người có nhận ra hoa này không? Nhài tây đấy, rất thơm)   

Sonntag, 21. Februar 2010

Buôn chuyện cuối tuần

Hai ngày cuối tuần rồi cũng trôi qua.
Thứ bảy, sau khi ăn sáng, 2 đứa trèo lên xe máy. Anh chở mình đến cửa hàng Rossmann mua vài thứ, còn anh thì đi tiếp đến cửa hàng Bio cũng để mua vài thứ. Bây giờ hay phân công nhau như thế để tiết kiệm thời gian, chứ hồi trước thì lúc nào cũng phải đi cả đôi. 
So với thời gian trước thì hôm qua đã có thể đi xe máy được. Mặc ấm một chút, trời nắng, đường xá cũng khô ráo hơn. Đứng ngoài nắng, ngửa mặt một chút cũng có thể thấy hơi ấm chứ không còn lạnh giá như vài ngày trước.
Dưới gốc cây anh đào đã thấy nhú lên vài mầm cây tóc tiên, độ 5-6 cây gì đó, thấp thoáng mùa xuân đâu đó rồi.
Mua bán xong, hai đứa đi lượn lòng vòng chút, cũng phải tranh thủ đi phơi nắng chút chứ nhỉ?
Về nhà thì mình ngồi vào bàn học, anh nấu ăn.
Đến tối thì chịu, không sao học được nữa. Một câu đọc vài lần mà chả hiểu gì, cứ như là đã bão hòa rồi ấy. Quyết định bỏ sách vở, đi gấp quần áo và sau đó thì cùng nhau xem phim.
Buổi sáng còn nắng đẹp thế mà đến tối lại có tuyết rơi, mà lại như bão tuyết mới ghê chứ. Trong lòng ngán ngẩm, lại phải đi quét tuyết sáng chủ nhật.
Chủ nhật, mở mắt ra không thấy chồng đâu. Còn nhớ tối qua mệt quá ngủ quên trên vai chồng, chả còn nhớ hết phim lúc nào, nội dung ra sao, có khi phim còn chưa hết thì đã ngủ mất rồi cũng nên.
Mắt nhắm mắt mở lấy chổi đi quét tuyết, thấy trước nhà đã khá sạch, đang lơ ngơ trong sân thì thấy một chiếc xe quen quen đỗ trước cổng rồi thấy anh chui từ trong xe ra. Ngạc nhiên quá vì nghĩ là anh đã đi Sauna từ sớm rồi. Hóa ra là đã định đi nhưng cái áo choàng tắm mới giặt chưa khô nên không đi được. Cái ô tô thì đã thuê rồi nên ăn sáng xong, hai đứa đi chơi vườn thực vật.
Suốt mấy tháng mùa đông mình chẳng bén mảng đến đấy, vừa do bận thi, vừa do lạnh. Thực ra vào nhà kính xem hoa thì đi lúc nào cũng được.
Chủ nhật, trời đẹp, người đi dạo đông quá, cả bên Sea Life cũng đông.
Hoa lan nở rất nhiều. Lần nào vào xem mình cũng phải chụp rất nhiều ảnh. Vườn lan của Hannover thuộc dạng lớn ở Đức.
Về nhà lại giống hôm qua. Vợ học, chồng nấu cơm. Hôm qua, ăn cá hồi rán với khoai lang và xúp lơ luộc, rất ngon. Anh rán cá rất thiện nghệ. Phía ngoài ròn mà bên trong thì mềm, không bị khô như món cá của mình.
Hôm nay anh cho ăn món thịt gà cà ri kiểu Thái, công thức của một ông đồng nghiệp thích ăn món Thái cho. Muốn làm vợ bất ngờ nên anh giữ bí mật suốt từ hôm qua, từ lúc đi mua đồ đến khi cất đồ vào tủ lạnh mà vẫn để nguyên trong túi, không cho mình xem mua cái gì.
Tiếc là món này cay quá, mình ăn không quen thành ra mất cả ngon, anh hơi thất vọng.
Sau đó thì làm gì nhỉ? Người nào việc nấy thôi, dọn dẹp giấy tờ, đổ rác, giải quyết nốt những việc còn sót lại trong tuần và lại...học. Thỉnh thoảng ra nhòm và cười với nhau một cái.
Tuần này đội Hannover lại thua, trên sân khách nên không có bực mình như tuần trước. Đến bao giờ mới lại có 1 trận thắng đây? Từ hồi Robert Enke, đội trưởng tự tử, thì đa số là thua, chỉ hòa 1 trận.
Hai ngày cuối tuần trôi qua rồi. Mai lại là tuần mới. Hi vọng trời sẽ ấm lên, hôm nay tuyết cũng đã tan nhiều rồi.
Chúc mọi người một tuần mới vui vẻ và thành công. Thứ năm mình có buổi thi đầu tiên. Hồi hộp từ bây giờ rồi. Hồi hộp, hồi hộp.... 

Sonntag, 14. Februar 2010

Hoa Tết và Ngày tình yêu

Chút hoa xuân để đẩy lùi cái lạnh mùa đông, để vui mỗi khi nhìn vào từng góc nhà đều thấy hoa đang cười chào đón.
 
  

Cây lan này cũng nở rất đúng dịp
  

Hôm qua còn bé tí mà hôm nay đã đầy hoa 
  
 
  
Từ trái sang phải: củ hoa tuy líp mới mọc, cây hoa trà trắng mới mua hôm qua, củ Hyazinthen đã nở hoa chỉ còn bộ rễ đẹp 
giống hoa thủy tiên 
  
  
  
  
 

 Cây quất này ở nhà mình được 3 năm rồi, năm vừa rồi ra rất nhiều hoa nhưng lại không đậu quả. Đây là ảnh từ 2009
   
  
 

Samstag, 13. Februar 2010

Giao thừa lặng lẽ

 
Sáng nay hai vợ chồng dậy sớm, đi chợ mua đồ, sau đó đi mua hoa, về nhà cắm hoa bày khắp nơi, cảm giác như ngày cuối năm ở Hà Nội. 
Nghỉ trưa xong thì anh L đi xem đá bóng, mình nấu ăn, tranh thủ gọi điện về cho mẹ lúc khoảng 21h. Gần 24h, gọi lần nữa, thế là chúc tết mẹ luôn. Hai năm rồi mình và mẹ đều "bên nhau" trong đêm Giao thừa như thế.
Bữa ăn tất niên năm nay khá thịnh soạn nhé: xôi gấc, bánh chưng để cúng, nem rán, giò lụa, canh măng, bóng xào rau thập cẩm. Canh măng nấu từ hôm 29, hôm nay ninh thêm cho dừ, mùi măng, mùi nem rán hòa quyện thơm lừng cả nhà. Vừa nấu ăn, mình vừa "nghe" tivi. Được nghe lại một số bài hát hay, quen thuộc, vài giọng hát mình thích nhưng nội dung chương trình thì nhạt quá, chả hấp dẫn tí nào. Và có quá nhiều quảng cáo, xen vào không đúng lúc, quá " vô duyên"!
0h, không hiểu sao năm nay mình không có cảm giác bồi hồi, cảm động như mọi năm khi xem thời điểm chuyển giao từ năm cũ sang năm mới. Pháo hoa ở Hà nội xem trên TV không đẹp bằng các nơi khác, có lẽ do góc quay không tốt.
Anh L đi xem đá bóng về, đội Hannover lại thua, tình hình khá là căng thẳng. Ăn tối cũng mất vui. Về sau mình nói là em rất không thích mỗi lần anh đi xem đá bóng như thế này. Hiện nay đội đá không tốt. Mỗi lần anh đi xem về là  lại không vui làm em cũng mất vui. Cứ hai tuần một lần thế này thì em bực lắm. Và kết quả là bây giờ mình có thời gian để ngồi viết những dòng này. 
Nói thế thôi chứ mình biết là ngày mai mọi việc sẽ lại tốt đẹp cả. Để anh yên 1 đêm, không bị quấy rầy thì hôm sau lại vui vẻ bình thường. Thế nhưng vẫn phải nói cho anh biết mình nghĩ gì, và hôm nay mình không vui chỉ vì cái trận thua kia.
Hôm nay định mua 1 chậu quất nhưng xấu quá nên  chỉ mua 1 chậu hoa trà, ngoài ra còn vài chậu thuỷ tiên, 1 lọ hoa tuylip, 1 lọ hoa hồng nữa. Thế là nhà đầy hoa, ra dáng không khí tết lắm nhé.
Chậu hoa này nở đúng dịp không?
 
Ngoài trời tuyết vẫn phủ  trắng xóa, trong nhà thì đã thấp thoáng mùa xuân đâu đó.

Mittwoch, 10. Februar 2010

Tết này con lại không về

Một cái Tết lại về.
Và lại thêm một cái Tết con không cùng đón với mẹ.
2003 con được đón xuân cùng bố mẹ, nào ngờ đó cũng là lần cuối cùng đón Tết cùng bố.
Đông qua, xuân tới, năm cũ trôi qua, năm mới lại về, tưởng như là lẽ tự nhiên của đất trời vậy. Thế mà sao lòng người chẳng yên, luôn hướng về mảnh đất xa xôi ngàn dặm.
Nơi đây, vẫn là tuyết trắng bao phủ, vẫn là cái lạnh thấu xương, mơ sao cái nắng ấm phương nam đến thế, nhớ nao lòng cái rộn rã phố phường lúc sang xuân.
Nơi đây, cây cối vẫn khẳng khiu trụi lá, đợi chút nắng lên, đợi một làn gió ấm, nhớ về đào, về quất, về trăm hoa đua nở khi xuân về.
Nơi đây, đứa con xa nhà luôn ngóng về bên mẹ hiền dấu yêu, cầu mong mẹ mãi khỏe để con còn có dịp đón xuân cùng mẹ. 
Những ngày này, khắp nơi trên thế giới, bao người con xa nhà, bằng cách này hay cách khác đều đau đáu nhớ về nơi quê hương xa xôi, nhớ gia đình, người thân, nhớ bao kỉ niệm thời xưa cũ và cùng đón xuân trong tâm tưởng. Và cũng có biết bao người cùng ngậm ngùi " Mẹ ơi, Tết này con lại không (thể) về!"

Làm bánh cuốn

Lần cuối ăn bánh cuốn chắc cũng phải gần một năm. Tết năm ngoái, đi dự Tết cùng cộng đồng người Việt, các chị có làm bánh cuốn bán ủng hộ quĩ, thế là mình được ăn.
Tự nhiên thèm cái vị bánh mỏng, thơm thơm bột gạo, hành phi thơm lừng, thơm chút nhân mộc nhĩ đen đen dưới lớp vỏ bánh trong. Mò được công thức và cách làm bánh bằng chảo không dính, thế là hôm nay cũng mò mẫm làm.
Kết quả: bánh chưa đẹp như mong muốn nên không chụp ảnh. Số lượng đủ để ăn 2 bữa. Mùi vị tàm tạm, gần giống như "bánh thật".
Kết luận: Đã mò thêm được công thức khác và rút được chút kinh nghiệm, lần sau làm chắc sẽ khá hơn.
Nhìn tuyết rơi và ăn bánh cuốn, cũng được an ủi phần nào.    

Donnerstag, 28. Januar 2010

Cám ơn

Theo lời khuyên của Nhi, mình đã vào sửa lại mục bình luận. Cám ơn các bạn đã vào thăm blog của mình và cũng xin lỗi vì "ngu xi" mà các bạn không gửi lời nhắn lại được. Cám ơn Nhi đã hướng dẫn H nhé!
Hẹn gặp lại các bạn ở những bài viết sau. Mong các bạn tiếp tục vào đọc và ủng hộ (và bình luận thử xem đã được chưa)



Dienstag, 26. Januar 2010

Cùng nhau mơ về mùa xuân



Lạnh quá, lạnh suốt từ hồi tháng 12 đến giờ.
Đầu tiên là tuyết. Sau đó là lạnh, vài ngày bớt lạnh thì tuyết tan bớt. Đang tan dở thì lại lạnh, lần này thì dữ dội hơn, đang tuyết thì hóa thành băng.
Lâu lắm rồi mới lạnh lâu và nhiều thế này.
U ám, sương mù.
Hai hôm nay thì có chút nắng, thấy dễ chịu hơn.
Dự báo vẫn tiếp tục lạnh, ban đêm chỉ có - 13 độ thôi, lại có tuyết.
Không biết khi nào mới bớt lạnh đây?
Chán cái lạnh này quá rồi.

Vì thế, dạo này, trước khi đi ngủ, ngoài lời chúc ngủ ngon thường lệ, có 2 đứa còn chúc nhau mơ về mùa xuân, mơ về những tia nắng ấm, về chồi non nẩy lộc, về mầm xanh nhú dần và về những bông hoa thủy tiên, tuy líp đua sắc trong vườn. Hay ít ra thì cũng có chút màu nắng như thế này. 

Mittwoch, 20. Januar 2010

8 tháng rồi đấy

Hôm nay là 8 tháng ngày cưới. Ngồi tính ngẩn ngơ thế nào mới nghĩ ra. Nhiều người chắc sẽ cười vì "mới" có 8 tháng. Kệ, phải "kiếm cớ" gì đó để đánh chén chứ nhỉ! 
Tiếc là ba hôm vừa rồi đều đã lang thang, đi ăn, đi chơi, đi xem nên hôm nay chắc là ở nhà thôi. Phải làm gì đó hay hay đón chồng nhỉ. 8 tháng chứ có ít đâu. Hê, hê...Nến có rồi, hoa cũng có rồi, rượu cũng đã mở từ....tối qua. Chỉ cần làm thêm cái gì nhấm nháp, nhóm thêm cái lò sưởi, thế là ấm áp lắm rồi.
Chúc buổi tối vui vẻ, nồng nàn nhé.
À, mà bí mật nhé vì chắc anh không nhớ đâu, ai lại nhớ cái mốc oái oăm như mình cơ chứ. Oái oăm lại thành bất ngờ thú vị đấy, có sao đâu!
Ảnh của buổi tối hôm đó đây. Ngoài hành lang còn có cái rất hay nữa nhưng mình không có ảnh, anh L chụp thôi.

Freitag, 15. Januar 2010

Mừng quá


Đầu năm, tin nóng hổi vừa đọc vừa thổi đây.
Đã có điểm luận văn, được đánh giá là sehr gut, 1,3/ 6 điểm.  Mừng quá cơ. Nếu được từ 1 đến 4 thì được thi vấn đáp tiếp. Ít hơn 4 thì phải thi lại (viết luận văn lại).

Hi vọng năm mới sẽ có thêm nhiều niềm vui. 

À, màu tím hoa bìm bìm này sao mà dịu dàng đáng yêu thế.