Dienstag, 27. Oktober 2009

Chào tuổi mới!

Mình sinh ra vào gần cuối tháng 10, đang là tiết trời thu. Lành lạnh, mát mẻ dễ chịu, cũng đang là mùa thu hoạch khắp nơi và cây cối đang dần ngả màu để chuẩn bị cho ngủ đông.
Đã bước sang tuổi 34 (tính theo tuổi tây nhé), nhiều người nói đã đi qua nửa đời người. Tại sao lại cứ phải tính thế nhỉ? Nửa đời người thì sao? Anh L và mình thì thống nhất sẽ sống đến 99 tuổi, thế là còn dài lắm!
Bước vào tuổi mới thật bình yên, hạnh phúc bên người thương. Không cảm thấy thời gian đã đi qua nhanh thế. Không cảm thấy mình "già" như một số bạn vẫn nói. Cô S còn bảo cô không nghĩ là mình 34 tuổi. Và mình cũng không cảm thấy điều ấy.
Nhiều dự định, nhiều kế hoạch còn phải làm, nhiều nơi còn phải đi, còn nhiều ngày đẹp còn phải tận hưởng. 34 tuổi, vẫn thấy cuộc đời dường như vẫn còn quá nhiều điều đang chờ đợi mình, cần khám phá.
Như bông hoa hướng dương rực rỡ hướng về ánh mặt trời,  mình tiếp tục sống những ngày bình yên để năm sau cùng chào tuổi mới khi thu lại về.
Tuổi mới ơi, ta chào đón em!   

Mittwoch, 21. Oktober 2009

20 tháng 10



Mấy năm nay thấy dân tình ở VN kỉ niệm ngày 20 tháng 10 thật rầm rộ. Cũng tặng quà, tặng hoa, tặng đủ thứ. Cũng tắc đường (mà ngày nào, lúc nào chả có thể tắc đường, đâu chỉ có ngày 20) rồi báo chí cũng đưa tin inh ỏi. Hồi trước chỉ biết có ngày 8 tháng 3, về sau thêm 14 tháng 2, thế mới thấy xã hội VN tiến bộ thật, ngày càng quan tâm hơn đến phụ nữ. Chả bù ở đây thì chả ai biết mùng 8 tháng 3 là cái ngày gì chứ chưa nói đến ngày 20 tháng 10. Ờ, mà ở đây có phải là VN đâu mà đòi hỏi.   

Tối qua, đi chợ với chồng về, tự nhiên mình lại kể hôm nay ở VN là ngày phụ nữ đấy. Anh bảo: thì hôm nay em có bao nhiêu quà còn gì, đầy cả xe, túi to túi nhỏ. (mấy tuần mới đi chợ một lần thì phải đầy xe chứ sao). Thực ra cũng không buồn, không nhớ gì đến mấy cái ngày kỉ niệm ở VN, kể cả 14 tháng 2 vì nhà mình có thể tặng quà, tặng hoa cho nhau không kể gì ngày tháng hay dịp này dịp khác.



Thôi thì cũng mừng cho chị em ta, nhất là những ai hôm qua được nhận quà, hoa. Những ai không có quà thì cũng không cần buồn làm gì vì một năm nhiều ngày kỉ niệm như thế, ai mà nhớ hết được, cũng như ai mà rủng rỉnh túi tiền để suốt năm quà cáp, trừ những ai đang đi "câu". Với cả, đang khủng hoảng kinh tế, phải tiết kiệm chút thôi. 

Tặng các bạn chút hoa không mất tiền mua, rẻ mà lại đẹp, toàn tím- vàng - tím nhé.


Những mẩu giấy yêu thương


Trong blog của Nhi có nhắc đến mẩu giấy chào buổi sáng mà anh L để lại khi bọn mình đi chạy. Tiện thể mình viết thêm chút ít về những mẩu giấy như thế.
Có đủ lí do để viết và nhận những mẩu giấy. Nho nhỏ, đủ hình thù, có thể chỉ là mảnh giấy xé vội, là miếng giấy được cắt vuông vức, hoặc cầu kì thì là hình trái tim...Là lời chào buổi sáng, là lời chúc thi tốt, là lời nhắn đi chợ, đi chơi, đi chạy (giống mẩu giấy Nhi nhận được), hoặc có thể chỉ là ...một lời yêu. Mỗi mẩu giấy là một thông báo, một nội dung, một hoàn cảnh, một mầu mực, là nắn nót cầu kì, là đơn giản, ngắn gọn., là viết tay hoặc in máy. Nhưng dù là gì đi nữa thì đều chứa đầy yêu thương, mang lại nụ cười buổi sáng, sự tự tin trước giờ thi, an tâm khi không thấy chồng/ vợ ở nhà và cả nỗi nhớ mong suốt từ khi đọc mẩu giấy đến khi gặp lại nhau. Và dù là gì đi nữa thì đều không thể thiếu 


 

Vì thế mình gọi chúng là "những mẩu giấy yêu thương"!

PS. Links blog của Nhi để tham khảo: 
http://hanoicook.blogspot.com/2009/10/3-hannover.html


Mình vẫn còn giữ vô số mảnh giấy nho nhỏ, đáng yêu mà mình nhận được từ 4 năm nay.

Montag, 19. Oktober 2009

Vẩn vơ

Hôm nay bớt điên rồi nhưng lại chưa có hứng để viết. Đành chờ thêm 1 thời gian nữa vậy.
Tối qua xem James Bond, lò sưởi bập bùng cháy, quá thích! Ấm áp theo cả nghĩa đen và nghĩa bóng.

Thu mới bắt đầu mà đã lạnh quá rồi. Sáng ra, tầm 9h mà mới có 4 độ, lạnh cóng. Chưa biết đông này sẽ thế nào đây. 

Sonntag, 18. Oktober 2009

Điên

Điên với cái blog này quá! Viết mà gửi mãi không được. Hình như nó không cho viết trong word rồi copy vào hay sao. Bực mình quá cơ. Thôi, để hôm nào bớt điên rồi viết lại vậy.

Montag, 12. Oktober 2009

Ôi, tiếng Việt (chuyện của Bống)

Chuyện vui trong bệnh viện. Hôm rồi cho 2 đứa vào thăm ông, đi qua hành lang có biển đề như sau:
                            Khu vực
                           Nhân viên
                            miễn vào
Con gái hỏi mẹ: đây là khu vực gì mà sao nhân viên lại không được vào?
(trước khi hiểu ra con đã nghĩ: Ối, vào viện lại có khu vực chỉ bệnh nhân được vào).

Mittwoch, 7. Oktober 2009

Chả cá

Lần cuối cùng ăn chả cá là bao giờ, không nhớ nữa. Cùng cá đấy, cách làm đấy, gia vị đấy mà lại bị bở, ăn không ngon thành ra chán. Hôm nay nhớ nó, đành làm lại nhưng phải thay đổi 1 chút.
Mua gói cá thác lác xay 500g, đông đá ở cửa hàng châu Á, định hôm nhà Nhi sang thì làm, thế mà mải ăn thứ khác lại quên mất.
Cá xay, hành thái nhỏ, cả hành củ và hành tươi, thì là, muối, tiêu, 1 quả trứng (mình cho cả quả, trong sách thì dạy cho lòng trắng thôi, lòng đỏ thì để làm gì nhỉ, không thấy nói đến, lãng phí quá, hi hi), và quan trọng: gần 3 thìa to bột mì (mọi khi thì không có bột mì), trộn thật đều. Chảo thật nóng mới cho bơ/ dầu ăn rồi cho cá vào, dàn mỏng. Mình lười nên cho hết 1 lượt giống như rán chả trứng. Rán vàng 2 mặt, cắt miếng rồi măm măm thôi.
Kết quả: ruột mềm, dai, dẻo chứ không bị bở, vỏ ròn, thơm mùi hành, thì là. Bếp thì thơm lừng. Hê, hê. Ăn không cần nước chấm vì đủ mặn rồi lại vẫn ngọt vị cá.
Làm xong giở sách nấu ăn ra xem thì chả giống cách mình làm gì cả. Híc, híc. Kệ, miễn mình ăn thấy ngon là được, lại còn ngon hơn cả chả cá mua ở chợ hồi còn ở nhà. (AQ chưa?)
PS. Mình không chụp ảnh vì trông cũng giống như chả trứng thôi.

Đổ rác

Sáng nay, 7h 30 lò mò dậy. Nằm mãi chả ngủ được nữa nên dậy vậy.
Chạy ra vườn thấy đống táo hỏng, rụng, trong rổ đã biến mất. Thầm nghĩ chắc là chồng đã cho vào thùng rác rồi.
Chạy ra ngoài thùng rác, mở nắp, thấy đầy cả cỏ, chắc là táo hỏng nằm dưới. Sướng! Sao mà đúng ý mình thế.
Chạy vào phòng khách, thưởng chồng mấy cái kiss, còn cám ơn rối rít.
Chồng tròn mắt: Sao thế em?
- Tại vì anh đã đổ rác, lại còn đúng ý em nữa.
- Hóa ra em dậy sớm vì chuyện này hả? Hê, hê

Nếu đến ngày đổ rác mà thùng rác chưa đầy thì tiếc, vì phải đóng tiền đổ rác mà, thành ra ngủ cũng không yên. Tối qua mới có nửa thùng. Bây giờ là buổi trưa rồi mà vẫn chưa thấy xe rác đâu, lại hơi tức vì đã làm khổ mình và khổ chồng chỉ vì cái thùng rác.
Thế có dở hơi không? Nhưng mà sáng nay thì thấy yêu chồng lắm, chắc chồng cũng thế vì được kiss.

Sonntag, 4. Oktober 2009

Lại hoa dâm bụt








Nhà Nhi đến chơi

Gặp lại bạn thân, mà lại ở xa quê hương, vẫn có cảm giác khác Nhi nhỉ?
5 năm không gặp nhau, chỉ gặp qua mail, qua chat, qua điện thoại.
Sau nhiều năm quan hệ thưa thớt, có lúc không hiểu mình còn hiểu bạn không? bạn có hiểu mình không?
Rồi chồng bạn, chồng mình? và con bạn? tất cả đều lần đầu gặp nhau, sẽ thế nào?
Và bạn, và mình, có còn như xưa?

Và đây

Vẫn thấy tình cảm thương mến như ngày nào, từ khi ôm nhau ở ngoài ga.
Cảm giác gần gũi, thân mật với cu Huy, với anh Chính như đã quen nhau từ trước.
Nhiều chuyện muốn kể, muốn hỏi, muốn tâm sự, muốn chia sẻ. Cảm giác như khoảng cách kia, thời gian kia như chưa hề tồn tại.
Và thấy tiếc vì không có nhiều thời gian hơn.

3 chàng đang nghiên cứu cái xe
Mình không có nhiều ảnh, đợi Nhi gửi vậy

Ở nhà một mình

Lâu rồi mới ở nhà một mình mấy ngày liền như thế này. Mọi năm anh thường đi xe đạp với anh Peter ( bạn nối khố từ hồi 2 tuổi) vào mùa hè, tầm tháng 7, tháng 8. Hè năm nay bận nhiều việc nên bây giờ mới đi. Mình thì quen vụ này rồi nên hồi hè còn hỏi bao giờ anh đi vậy? Năm nay anh có đi không? (hỏi để biết chứ không phải là hỏi đểu đâu nhé!!!)
Sáng qua lúc anh đi thì mình cũng dậy rồi, dạo này khó ngủ hơn, không hiểu tại sao. Anh đi xe đạp ra ga, từ đó đi tàu tiếp xuống Würzburg, hai anh gặp nhau ở đó và cùng đi xe dọc sông Mainz đến Bamberg (mình nghe kể đã thèm rỏ nước dãi rồi vì vùng dưới đó rất đẹp. Bây giờ mà đi qua các vùng trồng nho làm rượu vang chĩu chịt quả đợi thu hoạch, lá cây bắt đầu ngả vàng, lại đi dọc sông thì đẹp tuyệt. Hai thành phố đó nhỏ hơn Hannover nhưng cũng rất đẹp).
Ôm nhau tạm biệt mà anh đã bảo nhớ em rồi, chỉ mong bây giờ ở nhà với em. (Hì, hì, chắc là nịnh vợ nói thế thôi chứ mình biết là anh mong chuyến đi này lắm). Mình lại cũng phải động viên: Anh cứ đi đi cho thoải mái, lâu lâu bạn bè gặp nhau cũng thích, mà năm nay anh cũng chưa đi đâu một mình.
Tối qua gọi điện về, nghe giọng rất phấn khởi, đúng là dưới đó rất đẹp, thời tiết lại đẹp nữa chứ không gió bão như ở đây. (hôm nay chỉ còn gió to thôi chứ trời nắng cũng đẹp).
Đêm qua ngủ một mình, nằm dưới phòng khách, xem TV chán thì mò lên ngủ, cứ tưởng sẽ trằn trọc, vậy mà nằm một chút đã ngủ mất rồi, sáng nay cũng tỉnh dậy muộn hơn.
Ngày mai đi làm nửa ngày rồi, đến chiều thì anh về, cũng không còn lâu nữa nhỉ, nhớ nụ cuời và những bài hát của anh quá thôi.

Samstag, 3. Oktober 2009

Mỗi ngày một chuyện 5

Con trai: Mấy cái con "quân trùng" này ếch có ăn không ạ?

Mẹ: Có con ạ, nhưng là "côn trùng"

Con trai: Sao người ta lại gọi kiến, muỗi... là "côn trùng" mẹ nhỉ?

Mẹ: Người ta đặt tên chúng như thế cho nó dễ khi nói về tất cả các con đấy.

Con: Nhưng con thích gọi chúng là "quân trùng".

Mẹ: Tuỳ con thôi. Con gọi thế nào cũng được nhưng chắc không ai hiểu nếu con cứ gọi thế.

Con: thôi con phải gọi là "côn trùng" vậy....

Mỗi ngày một chuyện 4

Mẹ lúi húi chăm sóc mấy thứ rau cỏ. Con trai hào hứng tham gia. Được một lúc con trai reo lên:
- Mẹ ơi con bắt được một cái trứng ốc sên to đùng.

Mẹ không nhìn sang con : thế à, con mẹ giỏi thật!

Một lúc sau mẹ thất thanh khi thấy cả củ cả rễ cây hồng tú cầu vừa trồng đã nằm trên đất và ... củ là trứng ốc sên???