Chỉ sau 10 phút, từ trường Chu Văn An, chúng mình đã ở trên sân thượng trong cơ quan bố Bích ở đầu phố Quán Thánh.
Ngạc nhiên, ngây ngất, đến bây giờ mình vẫn nhớ cảm giác của lúc đó và chỉ có thể diễn tả bằng hai từ như thế. Chưa bao giờ mình nhìn thấy nhiều hoa ngọc lan như thế. Và hoa ngọc lan lại là hoa mình yêu thích từ bé nữa chứ. Còn nhớ hồi bé, mẹ vẫn thường đem hoa từ cơ quan về. Bé tí mà mình đã biết hít hà hương hoa, biết cắm những bông hoa bé xíu vào cốc hoặc lọ cũng bé xíu và để trên bàn học. Thói quen đó đi cùng mình suốt những năm tháng lớn lên sau đó. Sau này mẹ đi vắng thì mình mua hoa ngoài phố, đầu đường Thanh niên là hay có nhất. Họ cắm hoa vào những cành cây giời ơi, đất hỡi nào đó rồi bán. Mình chỉ thích mua hoa rời vì như thế tự nhiên hơn, mới đúng là hoa" của mình" hơn.
Quay trở lại với cây hoa cổ thụ ở cơ quan bố Bích trên kia. Sau cảm giác ngạc nhiên là cảm giác sung sướng vì chưa bao giờ mình được hái nhiều hoa đến thế, có cảm giác như là cây"của mình" vậy. Bởi vì Bích chỉ rủ mỗi mình mình đi hái hoa. Sau này thì thêm Ngọc nữa nhưng mà chủ yếu vẫn chỉ là Bích và mình.
Hoa nhỏ bé, nằm nép mình khiêm tốn giữa tán lá xanh rì, thế mà hương thơm thì quyến rũ lạ lùng, chỉ ngửi 1 lần là đã "nghiện". Những ngày cuối tháng 5 đầu tháng 6, bên cạnh những ngày học ôn thi mệt mỏi, cùng với những ngày học cuối cùng ở trường là những lần đi hái hoa để ngày hôm sau có những bông hoa nhỏ bé, xinh xắn, thơm ngọt ngào nằm trong những chiếc khăn tay tặng bạn, tặng cô. Hồng Anh và Nhi đều có phần, cô Nhung, cô Tuyết thì đã ngửi thấy mùi hoa ngay khi mình đến cửa văn phòng. Không cần nói gì mà ai cũng hiểu, cũng yêu.




Hôm nay viết những dòng này để nhớ về người bạn thân nhỏ bé năm xưa đang ở nơi xa lắc. Lâu rồi không có tin gì của Bích, không biết bây giờ bạn của tôi thế nào. Để nhớ về những kỉ niệm ngọt ngào thưở ấu thơ bên cánh hoa của mẹ, nhớ về những giấc ngủ êm say trong hương hoa dịu dàng, nhớ những lúc chìm đắm ngắm những bông hoa trắng ngà, khiêm tốn, nhớ những rung động đầu đời, cả những giây phút hồi hộp khi tặng hoa ai đó. Hồi hộp đấy nhưng cũng lại thất vọng đấy khi ai đó không hiểu lòng mình mà nỡ vùi dập hoa. Nhưng cũng không thể quên những nụ cười, những niềm vui ngời trong ánh mắt của bạn, của cô khi nhận những bông hoa thơm thảo.


Keine Kommentare:
Kommentar veröffentlichen