Freitag, 30. April 2010

Một tuần "dở hơi" nhưng.......

Tuần này quá là dở hơi. 
Bực mình 1: hôm thứ hai gặp 1 đứa em quen. Lâu không gặp nhau, câu đầu tiên nó hỏi thăm mình là " chị có gì mới chưa?". Đầu tiên mình cứ tưởng nó hỏi chuyện cưới xin vì hồi cưới năm ngoái mình không mời nó. Hóa ra là nó hỏi chuyện em bé. Dạo này bắt đầu dễ bực hơn nếu có ai hỏi gì đến chuyện đó. Mà toàn là người Việt mới hỏi những cái tò mò, vô duyên như thế.
Bực mình 2: tuần này định đi làm 4 hôm, từ thứ 3 đến thứ 6 vì thứ bảy là nghỉ lễ. Cuối cùng hôm thứ năm, gọi điện báo thứ 6 nghỉ luôn. Hai hôm liền đi làm đều đôi co, bực mình ở chỗ làm (với sếp). Thế là hôm qua báo nghỉ để đi bác sĩ. Thực ra thì mình phải đi bác sĩ từ lâu rồi, cứ lấy cớ bận đi làm để chần chừ, lần này thì lấy lí do ...đi bác sĩ để...nghỉ làm. Lại đang chuyển mùa, hôm nào đi làm về cũng mệt hết hơi, tối nhìn chồng mà còn chẳng mở miệng mà cười được. Lại còn phải đi ngủ sớm, khổ thân anh L.

Chiều thứ năm về nhà với tâm trạng bực dọc. Chán, tức và mệt.
Ra vườn nhổ đống cỏ dại, ngắm mấy chậu cây đang nẩy mầm, rồi lại rủ chồng đi mua đèn dùng năng lượng mặt trời cho ngoài vườn. Tự nhiên lại có hứng nướng thịt. Thế là mua đèn xong lại đi mua đồ. Về nhà anh L nhóm lò còn mình làm salat. Gần 8h tối bắt đầu ngửi thấy hương thơm quyến rũ của thịt nướng. Và một buổi tối tuyệt vời bắt đầu, với đồ ăn ngon, ánh lửa bập bùng và hơi ấm từ bếp lò. Vừa ăn vừa trò chuyện, mọi nỗi buồn bực cũng qua mau. Chỉ còn muốn  thưởng thức không khí lãng mạn bên nhau mà thôi.
Một tuần dở hơi nhưng cũng có Happy End đấy chứ vì từ hôm nay là nghỉ lễ rồi.
Chúc các bạn có những ngày nghỉ vui vẻ.
Anh L cũng vừa đi làm về, nhà tớ lại bên nhau rồi.
 
 
 

Dienstag, 20. April 2010

Khoe chút

Cây lan này được đặt trong phòng tắm, năm nào cũng ra hoa nhưng năm nay thì là " sự kiện"
Mọi người để ý ngày mình chụp để thấy sự thay đổi kì diệu của nó nhé.
Nụ và hai bông hoa đầu tiên này
Đã nhiều hoa hơn
Toàn cảnh
Và cách đây mấy ngày...
 ....đến hôm nay chưa rụng một bông nào, 
mấy bông nở đầu tiên mới hơi héo
 Anh L hỏi: có phải ngày nào em cũng nói chuyện với nó không? Tại sao lần này lại nở nhiều hoa thế? 
Vậy bí quyết ở đâu? 
Và đây là tiếp nối " truyền thống": cây này trong phòng Cáu( theo tên N đặt hồi sang chơi)
Phòng này lạnh và khô hơn phòng tắm nên có vẻ là không ra nhiều hoa lắm và cũng nở muộn hơn. Như vậy bí quyết có lẽ là do hơi ấm và độ ẩm trong phòng tắm cao, giống khí hậu nhiệt đới hơn.

Thư gửi các bạn

Lâu lắm rồi mới lại mò vào blog này. Nhiều việc quá, quên cả bao nhiêu việc khác, thật là có lỗi.
Hôm trước có nhận được thư của HA, giật mình thấy lâu rồi không viết thư thăm bạn, cả N nữa, cho tớ xin lỗi nhé.
Tớ đã nhận bằng tốt nghiệp hôm mùng 8.4. Gọi là nhận bằng đúng theo nghĩa đen nhé, tức là bằng được gửi đến nhà qua bưu điện, theo đúng như nguyện vọng. Không có lễ lạt, cờ quạt, tổng kết, ca nhạc linh đình, chúc tụng long trọng như ở VN đâu. So với hồi tốt nghiệp ĐH và cao học ở VN thì...thất vọng. Nói thế chứ tớ cũng không chán nhiều, còn mải đi làm rồi mà, có bằng là tốt rồi, chả quan trọng những thủ tục đấy nữa.
Lạ một cái, chồng tớ còn sướng hơn tớ nữa. Tớ chỉ sướng vì đã học xong, coi như xong 1 trách nhiệm, có thể làm những việc khác, còn chồng tớ thì tớ không hiểu tại sao. Có lé anh sợ tớ bỏ học giữa chừng, không tốt nghiệp chăng? Ở đây điều đó hoàn toàn có thể xảy ra, tớ đã nghe nhiều trường hợp học đủ chứng chỉ rồi mà không thi tốt nghiệp đấy, người Đức hẳn hoi!
Trước lễ phục sinh, nhà tớ đi chơi mấy ngày, sang Tiệp. Sẽ gửi ảnh và kể chuyện ở bài khác nhé. Đi chơi về, nghỉ thêm mấy ngày lễ nữa, thoải mái vô cùng.
Hannover cũng đã sang xuân, tuy vẫn lạnh nhưng nhiệt độ đã vào khoảng trên 12 độ ban ngày. Hoa xuân nở khắp nơi rồi, cây anh đào nhà tớ cũng đã nở hoa trắng muốt suốt gần 1 tuần nay. Chả bù năm ngoái lúc nào cũng chỉ lăm lăm cái máy ảnh, năm nay tớ lại không có hứng chụp ảnh tẹo nào, không hiểu tại sao. Chỉ ngắm và thưởng thức vẻ đẹp của hoa quanh mình thôi, thế là đủ.
Vài dòng gửi các bạn, gửi nỗi nhớ từ phương xa. Tuy không viết thư nhưng tớ vẫn nhớ các bạn, vẫn nhớ rằng ở đâu xa lắm, có những  người bạn thân cũng (có thể) đang nhớ đến mình như mình nhớ bạn.
Tặng các bạn chút hoa "của nhà " nhé, gọi là có chút xuân từ trời xa. Hoa hồng là anh L tặng sau khi thi buổi cuối cùng.